Du Nhiên Đông một phen nước mắt nước mũi cảm tạ nhóm cô dì chú bác đã cho hắn cơ hội, chuyện này vẫn còn chưa có bỏ phiếu biểu quyết, hắn nói giống như là chuyện ván đã đóng thuyền. Các thành viên hội đồng quản trị không kiềm lòng được mà nhìn về phía Lô Mạn, Lô Mạn từ đầu đến giờ vẫn chưa nói một câu.
Du Nhâm Tuyết vẫn luôn âm thầm quan sát Lô Mạn, phát hiện ánh mắt nàng trống rỗng, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
Tâm tư của Lô Mạn quả thực không có ở trong phòng họp.
Từ trong phòng họp đi ra, Du Nhiên Đông vẻ mặt tinh ranh chớp mắt nhìn Du Nhâm Tuyết: "Sao hả? Ta biểu hiện không tồi chứ? Lời thoại một câu cũng không sai!".
Du Nhâm Tuyết vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai, liền đập một phát vào cánh tay hắn: "Ngươi còn nói lung tung để cho người khác nghe được, ta sẽ giết chết ngươi."
Du Nhiên Đông xoa xoa cánh tay lầm bầm: "Ôi chao...... Biết rồi, hung dữ quá."
Hai người đi vào trong thang máy, vừa ra tới bãi đậu xe, thấy Lô Mạn một mình đứng ở trước cửa thang máy, tựa hồ đang đợi bọn họ.
Du Nhâm Tuyết cả người cứng đờ, Du Nhiên Đông thì giống như không có việc gì chào hỏi nàng: "Hi, chị họ, còn chưa đi sao?".
Lô Mạn trầm mặc, thân hình cao gầy đứng trong bãi đậu xe mờ tối có một sức uy hiếp làm cho người ta kinh hãi. Du Nhâm Tuyết nhớ lại sự tuyệt tình của nàng mấy ngày trước đây, không muốn để ý tới nàng một chút nào, bèn đi lướt qua bên người nàng, Lô Mạn đột nhiên lên tiếng:
"Là ai dạy cô làm như vậy?"
Du Nhâm Tuyết không hề dừng bước, Du Nhiên Đông đi theo phía sau nàng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Lô Mạn.
"Nếu như thật sự tưởng nhớ ba mẹ các người, thật sự tưởng nhớ chị của các người, thì không nên nhúng tay vào chuyện tập đoàn nữa!" Lô Mạn cất cao giọng nói, "Nhâm Tuyết, Nhiên Đông, các người đều hiểu được giới hạn năng lực của chính mình mà."
Du Nhâm Tuyết đột nhiên quay đầu lại, tức giận nói: "Toàn thế giới cũng chỉ có chị họ chị thông minh nhất! Năng lực vô biên! Toàn bộ tập đoàn đều phải thuộc về chị mới được, đúng không?".
Du Nhiên Đông không nghĩ tới Du Nhâm Tuyết sẽ đột nhiên bùng nổ, vội vàng kéo nàng lại, sợ nàng xông lên động thủ với Lô Mạn: "Chị làm sao vậy a, bình tĩnh một chút."
Du Nhâm Tuyết hất tay Du Nhiên Đông ra, tiếp tục nói: "Từ sau khi Du gia chúng tôi gặp chuyện không may, chị đã làm cái gì? Đúng vậy, mấy năm trước chị còn có thể đến nhà chúng tôi tâm sự, giả vờ quan tâm cuộc sống của tôi và Nhiên Đông. Tất cả cũng là vì muốn chúng tôi giao ra số cổ phần trong tay này chứ gì? Chị luôn miệng nói yêu chị của tôi, cuối cùng ngay cả tang lễ của nàng chị cũng không hề xuất hiện...... Chị thậm chí còn mang theo Tương Tranh Thanh đến nhà chúng tôi, dung túng nàng đến diễu võ dương oai cho ai xem? Trước lúc chị của tôi qua đời chị cùng họ Tương kia cũng đã không được trong sạch, chuyện này chắc tôi không nói sai chứ? Vào ngày sinh nhật đó của chị tôi, chị còn mời nàng cùng đến, loại chuyện này mà chị cũng làm được! Chị của tôi đối với chị toàn tâm toàn ý như vậy, chị......"
Du Nhâm Tuyết nói rất nhanh, liền ho khan dữ dội.
Du Nhiên Đông vuốt lưng giúp nàng, nhỏ giọng nói: "Chị xem chị, đừng nóng giận a, tổn hại sức khỏe. Lôi chị hai ra để làm gì chứ?".
Du Nhâm Tuyết ho xong lại tiếp tục nói: "Chị hiện tại cũng cùng Tương Tranh Thanh sát cánh bên nhau, cũng đem tập đoàn nắm ở trong tay, chị cho là chị đã thắng sao? Tôi nói cho chị biết Lô Mạn, chỉ cần một ngày còn Du Nhâm Tuyết tôi, tôi cũng sẽ không để cho chị thực hiện được! Còn hung thủ năm đó, tôi cũng nhất định sẽ lôi cổ nàng ra, để cho pháp luật trừng trị!".
Du Hân Niệm vẫn luôn ngồi ở trong xe cách đó không xa nhìn các nàng lời qua tiếng lại, mỗi một câu nói của Du Nhâm Tuyết nàng đều nghe được hết sức rõ ràng.
Lời nói của Du Nhâm Tuyết đã chứng thực Lô Mạn không đến dự tang lễ, chứng thực chuyện tình cảm giữa nàng ấy cùng Tương Tranh Thanh, thậm chí đến cuối cùng vấn đề được xoay chuyển, chuyển tới kẻ giết người năm đó. Du Nhâm Tuyết chỉ vào Lô Mạn, cả người run lên, dường như cũng cho rằng Lô Mạn chính là hung thủ.
Du Hân Niệm nắm chặt tay lái, chăm chú nhìn Lô Mạn.
Đối mặt với một loạt chỉ trích cực kỳ sắc bén của Du Nhâm Tuyết, nàng một câu cũng chưa hề phản bác.
Nàng đang ngầm thừa nhận? Du Hân Niệm nhìn chằm chằm Lô Mạn, cảm giác nghẹt thở.
Nói gì đi chứ, nói gì về chuyện năm đó đi chứ, dù chỉ là một câu......
Gương mặt vẫn luôn căng siết của Lô Mạn chậm rãi giãn ra, để lộ một vẻ tươi cười quỷ dị, Du Hân Niệm nhìn thấy mà sởn cả gai ốc.
Nàng nói với Du Nhâm Tuyết: "Chính xác, hung thủ năm đó tôi cũng nhất định sẽ lôi cổ nàng ra, để cho pháp luật trừng trị."
Du Nhâm Tuyết và Du Nhiên Đông đều bị câu nói bao hàm ngàn vạn ý tứ này của nàng làm cho nghẹn lại không biết nên nói cái gì mới tốt. Du Nhâm Tuyết ho khan không dứt, Du Nhiên Đông liền đỡ nàng lên xe.
Trước khi lên xe Du Nhâm Tuyết chợt gọi Lô Mạn lại:
"Những gì thuộc về Du gia chúng ta, tôi nhất định sẽ nắm thật chặt trong tay. Muốn tôi buông tay, trừ phi tôi chết."
Lô Mạn không đáp lời, Du Nhâm Tuyết ngồi vào trong xe, Du Nhiên Đông liền lái xe đi.
Du Hân Niệm không đi, nàng vẫn im lặng ngồi ở một góc, vẫn đang nhìn Lô Mạn.
Lô Mạn cũng không đi, tựa như một cái xác không hồn đứng tại chỗ thật lâu, sau đó mới buông một tiếng thở dài thật khẽ khó mà nghe được, bỏ đi.
Lô Mạn lái xe ra khỏi tầng hầm. Du Hân Niệm chạy theo phía sau nàng.
Năm giờ rưỡi chiều, Lô Mạn không về nhà, mà đi vào trung tâm thương mại B2, sau khi đậu xe xong thì đi lên.
Du Hân Niệm không xuống xe, dừng xe ở đối diện xe nàng, ngồi chờ nàng.
Khoảng hai tiếng rưỡi sau Lô Mạn trở xuống, mang theo rất nhiều túi đồ mua sắm, mà bên cạnh lại có thêm một người, Tương Tranh Thanh.
Du Hân Niệm lạnh lùng nhìn Tương Tranh Thanh khẽ nắm lấy ngón út của Lô Mạn cùng tiến lên xe Lô Mạn. Ký ức trong đầu chợt lóe lên — vào ngày sinh nhật hôm đó của nàng, Lô Mạn chính là cùng Tương Tranh Thanh giống như hiện tại, ngồi ở trong xe. Vị trí vốn dĩ thuộc về nàng lại có một người con gái khác ngồi vào.
Hắc khí tràn ngập trong mắt, nhưng Du Hân Niệm lại không hề hay biết, thấy Lô Mạn lái xe đi, nàng tiếp tục theo sau.
Nàng giống như bị ma nhập không thể tách ra được, nàng muốn mở to mắt mà nhìn xem hai người bọn họ có thể làm ra những chuyện gì.
Trái tim tựa như bị một nhát đao đâm xuyên, nàng không hề gì, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp. Nàng không thể bỏ qua bất cứ một chi tiết nào được.
Xe chạy vào màn đêm rực rỡ ánh đèn của thành phố G, Du Hân Niệm đi theo phía sau các nàng, bỗng nhiên sinh ra một ý niệm ác độc trong đầu.
Đêm nay, ta muốn các ngươi chết chung với nhau.
Tương Tranh Thanh mở một bản ballad mà nàng yêu thích, ngồi ở ghế lái phụ ngâm nga hát theo. Lô Mạn chuyên tâm lái xe.
"Chuyện tập đoàn các người thế nào rồi?" Tương Tranh Thanh hỏi.
"Không có gì, tôi sẽ xử lý tốt."
Lô Mạn trả lời xong, Tương Tranh Thanh cũng không hỏi thêm. Có lẽ là tự nhận thức được ngữ khí quá mức gượng gạo, Lô Mạn xoay đầu tặng cho nàng một nụ cười nhàn nhạt:
"Hôm nay sao lại đặc biệt tới tìm tôi? Không phải nói là phải họp sao?"
"Sao nào, em còn không thể tới tìm chị? Muốn tới thì tới, đây là dùng đặc quyền của bạn gái!" Tương Tranh Thanh vô thức sờ sờ chiếc nhẫn ngọc bích đeo trong tay do mẹ của Lô Mạn đưa cho nàng. Chiếc nhẫn này mặc dù chỉ mới theo nàng được hơn nửa năm, nhưng nàng cực kỳ quý trọng, cả ngày như hình với bóng, ngay cả lúc đi tắm cũng không muốn tháo xuống.
Đây là bùa hộ mệnh của nàng, là sự bảo chứng cho nàng.
"Họp hành gì, đâu có quan trọng bằng chị." Tương Tranh Thanh nhỏ giọng nói.
Lô Mạn nhìn phía trước tiếp tục mỉm cười: "Đêm nay đi đâu đây? Nhà em hay là nhà mẹ em?".
"Không thể đến nhà chị sao?"
"Tôi còn có việc."
"Lúc này là mấy giờ rồi, chị còn có chuyện gì? Công việc? Đã trễ thế này rồi còn có người dự họp cùng chị sao?"
"Không phải chuyện công việc. Tôi có hẹn với người khác."
Rõ ràng là Tương Tranh Thanh rất muốn biết, cũng rõ ràng là Lô Mạn không muốn nói.
Tương Tranh Thanh có chút ủ rũ, loại cảm xúc này vô cùng quen thuộc, đã trải rộng trong thế giới tình cảm suốt nửa cuộc đời của nàng.
Vào cái khoảnh khắc kia khi Du Hân Niệm chết đi, nàng cảm thấy nàng rốt cuộc đã chiến thắng, nàng rốt cuộc có thể cùng Lô Mạn ở bên nhau, rốt cuộc đã không còn ai có thể chen giữa các nàng nữa rồi.
Chẳng lẽ sau khi đã hao hết tâm tư vẫn là không chiếm được? Chẳng lẽ chính nàng đã sai lầm rồi?
Tương Tranh Thanh hít thở thật sâu, ngửi được mùi hương hoa lan Nam Phi hòa cùng lê Anh quốc trên người Lô Mạn chưa từng thay đổi.
Nàng sẽ không từ bỏ, nếu nàng muốn từ bỏ thì đã từ bỏ rất nhiều năm trước rồi.
"Lát nữa cứ đưa em về nhà đi, nhà của em." Tương Tranh Thanh thay đổi thành vẻ tươi cười, "Chị cứ đi làm việc của chị, nhớ đừng về nhà quá trễ a, không an toàn. Chị về đến nhà rồi nhớ gọi điện thoại cho em. Trễ đến mấy em cũng chờ chị."
Lô Mạn lại một lần nữa xoay đầu nhìn