Lô Mạn không ngừng âm thầm quan sát Du Nhâm Tuyết, cũng đi đến Du gia rất nhiều lần. Nàng biết Du Nhâm Tuyết cho trùng kiến lại Du gia, đem toàn bộ những chi tiết trong nhà phục hồi trở lại như cũ, còn thường xuyên đi vào phòng của ba mẹ và chị hai ngồi.
Một khi trong lòng bắt đầu hoài nghi một người, sẽ rơi vào vòng cảm xúc lẩn quẩn — nhìn thế nào cũng thấy người đó không đúng, nàng làm cái gì cũng có dã tâm. Ngay cả đối với việc trùng kiến Du gia Lô Mạn cũng cảm thấy cả người không dễ chịu.
"Dù sao ta cũng không dám đi vào nhà các nàng......" Bạch Văn sau khi biết được việc này cũng có chút kém thoải mái không thể nói rõ, người bạn lễ phật của bà là Thân phu nhân cũng nói:
"Trùng kiến hiện trường hung án là một việc làm vô cùng nguy hiểm, rất dễ thu hút oan hồn, đối với người trong nhà không tốt cho lắm. Cô đã từng đi đến ngôi nhà không may mắn đó rồi chứ?".
Lô Mạn gật đầu.
"Ta cho cô một túi bùa hộ thân, cô đeo ở trên người, có thể giúp cô tinh lọc ác khí, bảo đảm bình an."
Lô Mạn nhíu mày, nàng chưa bao giờ tin quỷ thần, lại càng không thích Thân phu nhân đem các thành viên quá cố của Du gia nói thành "ác khí", liền từ chối khéo. Kết quả là ngày hôm sau vừa ngồi vào trong xe thì thấy, Bạch Văn không biết từ lúc nào đã treo túi bùa đó lên trên tấm kính chiếu hậu trong xe nàng. Lô Mạn bất đắc dĩ, lấy túi bùa xuống tiện tay lật xem, trầm ngâm trong chốc lát, đem chiếc nhẫn cùng với tờ giấy ghi địa chỉ ngôi mộ mà Bạch Văn đã đưa cho nàng đặt vào trong túi bùa.
Du Nhâm Tuyết ngấm ngầm cấu kết cùng Trần Xu bắt đầu làm mưa làm gió ở bên trong khách sạn, gạt bỏ người của Lô gia, Lô Mạn rất khó mà không chú ý đến, ngay cả Lô Thành Trung đang dần bắt đầu buông bỏ mọi chuyện cũng nói qua chuyện này với Lô Mạn: "Tiểu Tuyết và Nhiên Đông gần đây đang làm cái gì? Tôi nghe được một ít tin đồn không tốt cho lắm."
"Tin đồn không cần để ý tới." Lô Mạn nói, "Tôi sẽ xử lý tốt."
Hành vi của Du Nhâm Tuyết đầy quỷ quyệt, phương thức khó coi, nhưng ở bên ngoài nàng đối với ai cũng đều hòa ái dễ gần, đối với ai cũng đều khiêm tốn thấu tình đạt lý. Nếu như không phải Lô Mạn từ lâu đã âm thầm chú ý đến nàng trong từng chi tiết, thì e rằng việc này thật đúng là khó phát hiện. Du Nhâm Tuyết đã như vậy, Du Nhiên Đông thì lại quần là áo lượt, Lô Mạn đối với bọn họ thực thất vọng. Giang sơn mà ngày trước Du Phong cùng Lô Thành Trung gầy dựng không thể bị hủy ở trong tay bọn họ được, vả lại Du Nhâm Tuyết còn có khả năng chính là hung thủ trong thảm án Du gia.
Lô Mạn bắt đầu từ từ cướp đi quyền lực từ cặp chị em song sinh này, hai bên đấu đá lẫn nhau một trận cũng thật náo nhiệt.
Tra án và đấu tranh gần như chiếm cứ toàn bộ cuộc sống của Lô Mạn, mẹ nàng thấy nàng tuổi càng lúc càng lớn, những thứ nàng quan tâm vẫn đều là chuyện có liên quan đến Du Hân Niệm, bà không khỏi nóng vội.
Bạch Văn quả thực rất thích đứa nhỏ Du Hân Niệm này, thông minh xinh đẹp miệng lại ngọt, chỉ cần Tiểu Niệm muốn cái gì Bạch Văn lại hận không thể lập tức đoạt về cho nàng chất đầy nhà, hoàn toàn không đành lòng nhìn thấy đứa nhỏ này có một chút thương tâm nào.
Bạch Văn mua cho nàng hết cái này đến cái kia, tích trữ thành cả một núi vàng núi bạc, quả thực đem Du Hân Niệm trở thành ưu tiên số một trong lòng mình. Khi bà biết được con gái của mình cùng Tiểu Niệm yêu nhau thì không khỏi choáng váng một trận — khoan đã, các nàng không phải đều là con gái sao?!
Ngay từ đầu Bạch Văn đã đặc biệt không hiểu nổi hành vi của Lô Mạn cùng Du Hân Niệm, mới đầu còn cảm thấy đây là trò đùa giỡn thời nay của các cô gái, tuy rằng hai vị này từ trước tới giờ cũng không phải là kiểu người thích chạy theo xu thế; nhưng thời gian trôi qua Bạch Văn mới phát hiện các nàng chính là nghiêm túc ...... Các nàng thật sự yêu nhau!
"Sao lại thế này, Tiểu Mạn." Bạch Văn gọi Lô Mạn tới nói chuyện, "Con cùng Tiểu Niệm...... Chính là loại quan hệ này sao?".
"Phải." Lô Mạn trả lời rất thẳng thắn.
"Các con đều là con gái, làm sao có thể......"
"Chẳng lẽ mẹ cũng muốn làm một người phụ nữ phong kiến sao?" Lô Mạn khi đó tuổi còn nhỏ, nói cái gì cũng không chừa lại đường lui, "Đây là chuyện của con và Tiểu Niệm hai người, không cần người khác đưa ra bất cứ ý kiến gì, cho dù là mẹ cũng vậy."
Dẫu cho Bạch Văn có thích Du Hân Niệm như thế nào đi chăng nữa cũng không thể chấp nhận được chuyện đồng tính luyến ái này giữa nàng và con gái mình, ở sau lưng vẫn luôn ngấm ngầm phản đối. Nhưng Lô Mạn trưởng thành rất nhanh, bắt đầu từ lúc Lô Thành Trung dự tính đem chuyện của tập đoàn giao cho Lô Mạn, Lô Mạn cũng đã trở thành một trụ cột của Lô gia, Lô Thành Trung có bất cứ ý tưởng gì đều tìm Lô Mạn bàn bạc trước tiên.
Được xem là nhân vật biểu tượng trong nhà, lời nói của Bạch Văn càng ngày càng không có phân lượng. Bà từng lén hỏi qua ý kiến của Lô Thành Trung, Lô Thành Trung nghi hoặc: "Chuyện này rất kỳ quái sao? Ta thấy các nàng có tình cảm tốt, năng lực xứng hợp, các nàng ở cùng một chỗ thì đối với sự phát triển tương lai của tập đoàn cũng tốt. Trăm lợi không một hại, bà phản đối cái gì chứ?".
Bạch Văn hết nói nổi rồi, suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ quả nhiên là hoàn toàn trái ngược nhau.
Nhìn thấy tình cảm mười năm của hai đứa nhỏ vẫn tốt đẹp như ngày đầu, Bạch Văn đã âm thầm tìm hiểu không ít chuyện về tình yêu đồng tính, cũng dần dần tiếp nhận cách nói của Lô Thành Trung. Tuy rằng thỉnh thoảng ngoài miệng vẫn có thể nhắc tới, nhưng thái độ cương quyết của Lô Mạn cũng đã làm cho bà chậm rãi khuất phục.
Ngay khi bà đã muốn chấp nhận một thực tế rằng Du Hân Niệm không chỉ là cháu gái của bà mà còn có thể là con dâu trong nhà bà, thì thảm án xảy ra.
Bạch Văn nhìn thấy Lô Mạn ngày càng trở nên u sầu không vui, đã hơn ba năm trôi qua, nàng vẫn chưa từng có cuộc sống của chính mình, vẫn vì Tiểu Niệm mà sống.
Con gái không vui lại càng không hạnh phúc, bản thân bà khó chịu hơn so với bất kỳ ai khác.
Đứa nhỏ họ Tương kia vẫn luôn ở bên cạnh Lô Mạn hỗ trợ, lúc Lô Mạn ngã bệnh nàng cũng không rời một bước. Bạch Văn có nghe nói đứa nhỏ này hình như cũng thích con gái nhà mình, còn si tình chờ đợi trong một khoảng thời gian rất dài.
Tương Tranh Thanh gia thế không tệ, học vấn cao, quan trọng nhất là nàng đối với Lô Mạn rất tốt. Tuy rằng so với Tiểu Niệm thì đứa nhỏ này tựa hồ thiếu chút năng lực, nhưng bản thân là người từng trải, trong lòng Bạch Văn hiểu rất rõ, phải làm thế nào thì mới có thể vượt qua được màn sương mù mịt của quá khứ? Biện pháp duy nhất chính là nắm bắt tương lai.
Bạch Văn bắt đầu mời Tương Tranh Thanh đến nhà chơi, đối với chuyện này Lô Mạn cũng không để ý, tâm tư của nàng vẫn như trước chỉ đặt hết vào việc tra án.
Bạch Văn đưa cho các nàng một cặp nhẫn ngọc bích giống nhau như đúc, Tương Tranh Thanh rất vui, lập tức liền đeo vào, thế nhưng Lô Mạn mãi vẫn chưa đeo.
"Con cũng nên đưa ra quyết định cho tương lai của mình." Bạch Văn thẳng thắn nói về chuyện này với Lô Mạn, "Nếu như con cả đời này cũng sẽ không kết hôn với đàn ông, ta cũng hi vọng con có thể phấn chấn tinh thần lại, tìm được hạnh phúc mới." Bạch Văn thở dài, "Tiểu Niệm đi rồi, con không thể cứ luôn sống trong hồi ức, con phải tìm lại chính mình, bắt đầu lại một lần nữa. Tiểu Niệm đã mất rồi, đây là sự thật không thể xoay chuyển. Con phải chấp nhận nó, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Tìm kiếm hạnh phúc cũng không có nghĩa là phản bội. Như vậy ba mẹ sau khi chết mới có thể an tâm. Tương Tranh Thanh đối với con rất tốt, trong lòng con cũng hiểu rõ, đem con giao cho nàng, ta cũng yên tâm."
Lô Mạn biết Bạch Văn mấy năm gần đây thân thể không tốt, thường xuyên ra vào bệnh viện. Sự lo lắng của bà không phải không có lý.
Nhưng mà thực châm chọc.
"Vì sao lúc Tiểu Niệm còn sống, chúng con không có được sự chúc phúc của mẹ?"
Bạch Văn nghe xong lời này liền bật khóc: "Con là đang trách ta sao? Con có biết ta đã phải trải qua đấu tranh tư tưởng như thế nào mới có thể tiếp nhận toàn bộ