Mợ nàng bất chấp đèn đỏ lảo đảo đi ngang qua đường, đi cũng rất chậm, có vài chiếc xe hướng về phía bà ta nhấn còi điên cuồng, bà ta cũng làm lơ, miệng lẩm bẩm đi đến giao lộ, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Bà ta đi một chút lại dừng, lúc thì cười ngớ ngẩn lúc thì chửi đổng, người đi đường sợ tới mức đều né tránh, chừa cho bà ta một lối đi thật rộng, ngược lại giúp cho Du Hân Niệm thuận tiện tìm được bà ta.
Du Hân Niệm đi theo phía sau mợ nàng, thấy bà ta bỗng nhiên dừng bước lại giữ chặt lấy một cô gái nhỏ ở gần đó, chỉ vào đối phương mắng to: "Người của Du gia –! Người của Du gia không một kẻ nào tốt!".
Cô gái nhỏ sợ tới mức đánh rơi lon nước ngọt trong tay, lôi kéo bạn mình vội vã bỏ chạy. Mợ chuyển hướng đi vừa phun nước bọt vừa mắng, mắng một trận đã đời rồi mới đắc ý vênh vang tiếp tục đi.
Hóa ra là mợ cũng không phải nhận ra nàng, bà ta chẳng qua là điên rồi nên gặp ai cũng cho là người của Du gia mà mắng chửi. Du Hân Niệm nhớ lại đêm biến cố đó nàng đã đẩy đầu mợ ra khỏi cửa sổ xe sau đó nghênh ngang bỏ đi, mợ cũng mắng chửi như vậy.
Là chuyện gì đã khiến cho bà ta phát điên?
Nàng biết người mợ này của nàng da mặt đặc biệt dày, thường xuyên đến nhà vay mượn tiền. Lúc đầu mẹ nàng còn đưa cho một ít, dù sao cũng là em trai út của chính mình. Tuy rằng đứa em trai này từ nhỏ đã rời nhà xuất ngoại lêu lỏng rất ít khi trở về, chuyện xấu xa tàn bạo gì cũng đã từng làm, thậm chí còn chém đứt một bàn tay của người khác phải ngồi tù rất nhiều năm. Ấn tượng của Du Hân Niệm về ông ta chính là hồi còn nhỏ ông ta đã từng đến nhà hai lần, mỗi lần đều mang cho Du Hân Niệm hai quả dưa hấu......
Vào năm Du Hân Niệm tốt nghiệp đại học ông ta vừa được thả tự do, tìm không được công việc, còn đặc biệt theo chủ nghĩa đại nam tử, rất sĩ diện, bản thân không tự đến vay tiền mà lại bảo mợ đến vay tiền.
Mẹ của Du Hân Niệm cũng không phải người tính tình thuần hậu, Bạch Hi không thích người em trai này, chuyện lúc nhỏ nhìn lén bà tắm rửa vẫn khiến bà canh cánh trong lòng, mỗi khi đề cập đến cái tên "Bạch Vĩnh" này đều làm cho bà nhíu mày. Bà không muốn có chút liên hệ gì với người em trai này, nếu không phải nể mặt ba mẹ quá cố thì một phân tiền bà cũng sẽ không cho.
Mợ đến nhà các nàng được vài lần, lần sau lại vay mượn nhiều hơn lần trước, còn tỏ ra bộ dáng hết sức nghiễm nhiên, nếu không nhận được tiền thì liền mắng chửi bóng gió, Du Hân Niệm đặc biệt chướng mắt bà ta.
Theo lý mà nói thì những người như thế có năng lực chống đỡ về mặt tâm lý tuyệt đối vượt lên trên người thường, hệ thống thần kinh thô đặc, chuyện gì mà có thể làm cho bà ta phát điên được chứ? Sau khi bà ta bị điên thì chồng bà ta đâu? Con gái bà ta đâu? Sao lại để cho bà ta giống như một kẻ lang thang không nhà đi rong trên đường như vậy?
Du Hân Niệm vẫn tiếp tục đi theo phía sau bà ta, thấy bà ta chậm rãi xuyên qua đường phố đông đúc chật chội đi vào trong một con đường nhỏ. Con đường nhỏ này dẫn thông tới một bãi đậu xe cũ, bà ta đi len lỏi vào bên trong những hàng xe, luồn lách tiến về phía trước, dường như có một đích đến rất rõ ràng.
Bà ta đi sâu vào trong bãi đậu xe, càng lúc càng vắng người. Du Hân Niệm thật cẩn thận bám theo, phía sau có một làn khói xanh cũng đi theo nàng, dần dần ngưng tụ thành hình người, áp sát tới......
Du Hân Niệm bất ngờ xoay phắt lại đâm một kiếm hướng đến làn khói kia, mũi kiếm "vù" một tiếng xuyên qua làn khói, thân ảnh Ngọc Chi lay động, cúi đầu nhìn: "Thật hung ác, không chào hỏi một tiếng nào lại trực tiếp động thủ."
"Cô làm gì giống như quỷ không thốt lên tiếng nào lại đi theo tôi." Du Hân Niệm thu kiếm lại, tức giận thấp giọng nói.
"Tôi đi theo cô suốt một đường, bây giờ cô mới phát hiện. Cô đi theo kẻ điên này làm cái gì?"
"Người đó là mợ của tôi, vào đêm Du gia gặp biến cố bà ta đã có mặt ở hiện trường."
"Mợ? Trước đó sao chưa từng nghe cô đề cập qua."
"Bà ta không có khả năng là hung thủ, cho nên tôi không nhắc tới."
"Vậy cô đi theo bà ta để làm gì?" Ngọc Chi bay lên cao nhìn về phía trước, trong bãi đậu xe này có rất nhiều chiếc xe bị bỏ phế, bám đầy bụi bặm, lốp xe cũng bẹp dúm, đậu ngổn ngang lộn xộn ở sâu bên trong bãi đậu xe, "Theo tôi biết, cô đã không còn lại bao nhiêu thời gian nữa, Huyết Tâm chắc cũng không thể dùng thêm mấy lần nữa."
"Còn có thể dùng một lần cuối cùng." Mùi ẩm mốc bên trong bãi đậu xe kích thích khứu giác của Du Hân Niệm, đầu mùa xuân ánh mặt trời tràn đầy, chiếu vào trên người Du Hân Niệm lại làm cho trán nàng rịn mồ hôi.
Một lần cuối cùng.
~~~~~~~~~~~~
Quốc Thái Kim Điển, văn phòng Mystery.
Hai hàng lông mày của Phó Uyên Di vẫn chưa hề giãn ra.
"Những gì cần nói tớ đã nói rồi, phải làm như thế nào chính cậu cân nhắc xử lý đi." Liễu Khôn Nghi nhéo nhéo sống mũi, "Vì chuyện này của cậu mà tớ đã mấy ngày không ngủ ngon rồi, liên lụy đến Lưu Đình cũng chịu khổ. Tớ phải trở về nghỉ ngơi một chút cho khỏe đây."
Khi Liễu Khôn Nghi đứng dậy, Phó Uyên Di chợt hỏi nàng: "Cậu đã bắt đầu điều tra từ lúc nào?".
"Lúc trước cậu đến thăm tớ, nói là có một thế lực kỳ quái ở sau lưng quấy phá, từ lúc đó tớ liền bắt đầu theo dõi. Phải nói là tớ sớm cũng đã nghi ngờ người này, chẳng qua vẫn chưa có chứng cứ mang tính quyết định. Lần trước lúc thi thể Vương Phương mất tích tớ liền có sự lưu tâm. Trong khoảng thời gian này tớ vẫn liên tục điều tra, cuối cùng đã để cho tớ lột trần sạch sẽ mối tai họa này."
"Nhưng mà, tớ đã từng xem qua Huyết Tâm của nàng, trong ký ức của nàng cũng không có những thứ mà cậu nói."
"Cậu không tin kết quả điều tra của tớ?"
"...... Không, tuyệt đối không phải."
Khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một con quạ đen ba mắt từ bên ngoài khung cửa sổ còn chưa kịp tu sửa bay vào trong, đậu trên vai Liễu Khôn Nghi.
Phó Uyên Di có thể nhìn thấy được con quạ đen ba mắt kia, nó sinh trưởng ở Minh phủ, đã bị Liễu Khôn Nghi thuần hóa, chuyên dùng để thu thập tin tức tình báo ở Minh phủ.
Liễu Khôn Nghi nghiêng đầu tựa hồ đang lắng nghe tin tức mà nó mang đến, sắc mặt càng lúc càng trở nên không tốt, bờ vai khẽ run lên, con quạ đen ba mắt liền bay đi biến mất ở phía chân trời.
"Minh Vương đã biết rồi." Liễu Khôn Nghi nói, "Về chuyện Ngọc Chi lén thả linh hồn người chết trở về nhân gian, nhiễu loạn âm dương, cùng với chuyện cậu lén lút mở ra quỷ đạo, vi phạm luật lệ Tứ giới. Minh Vương đã phái một nhóm quân đội liên hợp đến nhân gian truy bắt cậu và Du Hân Niệm."
"Minh Vương nhanh như vậy đã biết rồi?" Phó Uyên Di có chút kinh ngạc, "Chưa từng thấy qua bộ ngành chính phủ nào lại có hiệu suất làm việc cao như vậy."
"Cậu ngược lại còn có tâm tư nhạo báng. Cậu đã từng giao thủ với cặp huynh muội ác mộng, không cần tớ nói cậu cũng nhớ rõ sự lợi hại của bọn họ. Hiện tại không chỉ là bọn họ, ít nhất cũng có hơn mười quân lính trực thuộc quân đội liên hợp lợi hại giống y như bọn họ được phái tới, những người này có lực công phá rất lớn, thủ đoạn vô cùng tàn bạo. Đừng nói là truy bắt hai con kiến nhỏ các người, cho dù là giẫm đạp cả Tứ giới cũng không phải là vấn đề khó khăn."
"Lợi hại như vậy?" Lâm Cung từ trên đầu Phó Uyên Di hiện ra, quỷ khí dày đặc, "Lần trước bổn vương không có cơ hội so tài tỷ thí cùng bọn họ, lần này đúng là một cơ hội tốt......"
Liễu Khôn Nghi tức giận, dùng một chưởng đè ép nàng trở vào: "Cô bớt lời đi, đừng có ở đây mà châm ngòi thổi gió."
Lâm Cung bị ép trở vào trong thân thể Phó Uyên Di: "............"
Phó Uyên Di cười ha ha: "Cũng chỉ mỗi cậu mới có thể khi dễ Quỷ Vương nhà chúng tớ như vậy!".
Liễu Khôn Nghi phất tay áo, "Hừ" một tiếng, nói: "Từ nhỏ đã không đứng đắn, đến tột cùng thì chuyện gì mới có thể khiến cho cậu khẩn trương? Minh Vương đã phái người đến, chứng tỏ lần này hắn sẽ không nể mặt hai nhà Phó Liễu nữa. Không biết bọn họ từ Minh phủ đến là bằng đường nào, nếu dựa theo thủ tục mà từ từ đến Nhân giới, thời gian ở Nhân giới ít nhất cũng phải mất hơn vài tháng, nhưng nếu bọn họ trực tiếp mở ra quỷ đạo mà đánh tới, thì mỗi một giây tiếp theo các người đều có khả năng sẽ chạm trán với bọn họ. Uyên Di, tớ biết cậu có nhiều biện pháp, nhìn cậu thản nhiên như vậy, chẳng lẽ cậu đã nghĩ ra được biện pháp rồi sao?".
Phó Uyên Di nhấm nháp tách trà trước mặt, chậm rãi nói: "Cũng không có."
"Lâm Cung khôi phục chân thân* có lẽ sẽ có thể ngăn cản được Đồ Tô và Thụy Lộ, còn lại giao cho nhóm lục quỷ của Lưu Đình là được rồi."
(*Chân thân: thân thể nguyên bản)
Phó Uyên Di khoát tay: "Lưu Đình các nàng không chắc sẽ là đối thủ của quân đội liên hợp, lần trước nàng bị thương rất nặng, đến bây giờ tớ vẫn còn cảm thấy áy náy."
Liễu Khôn Nghi cảm thấy đau đầu từng đợt, cũng sắp khống chế không được kích động mà rút cự đao của nàng