Du Hân Niệm nhìn thoáng qua đống thức ăn nằm rải rác trên mặt đất, trong đó có bông cải xanh và măng tây mà Phó Uyên Di thích ăn.
Phó Uyên Di hỏi: "Cô đi đâu vậy? Từ sáng sớm đã không thấy bóng dáng cô."
Lâm Trạch Bạch vội nhìn chằm chằm hai thanh vũ khí sắc bén trên cổ, hoàn toàn không dám nhúc nhích, sợ rằng chỉ vừa động đậy thì lưỡi sắc sẽ cắt đứt cổ mình.
"Tôi...... Tôi không phải, làm theo lời cô sao, trước hết đem đồ đạc ở văn phòng chuyển dời đến căn hộ ở khách sạn M? Còn phải liên hệ với nhân viên bảo quản và sửa chữa tài sản, loay hoay lo liệu mấy việc này. Đúng lúc đi ngang qua chợ, nghĩ tiện thể mua chút nguyên liệu trở về làm cơm...... Cô, các người không phải là chờ lâu quá bị đói bụng chứ? Cho dù đói bụng cũng không cần động thủ như vậy chứ......"
Du Hân Niệm thấy biểu cảm của Lâm Trạch Bạch không giống như là đang giả vờ, có chút nghi hoặc mà liếc mắt nhìn Phó Uyên Di một cái.
Phó Uyên Di nói: "Trói lại nói sau, Lâm Cung."
Lâm Cung lập tức hiện thân, một luồng quỷ khí bay tới trực tiếp đem hai tay Lâm Trạch Bạch bẻ ngoặt ra sau lưng trói lại trên ghế ở phòng ăn. Quỷ khí giống như một sợi dây thừng bền chặt, quấn chặt lấy thân thể nàng.
Lâm Trạch Bạch hoàn toàn hoảng loạn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại trói tôi?".
Thấy Phó Uyên Di, Du Hân Niệm và Lâm Cung đều đứng ở trước mặt nàng, đồng loạt nhìn nàng giống như nhìn kẻ địch, nàng hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Sao em lại cảm thấy mình đang hiểu lầm người tốt vậy?" Du Hân Niệm nghiêng đầu thầm thì bên tai Phó Uyên Di.
Lâm Cung nói: "Có phải là hiểu lầm hay không đương nhiên không thể chỉ nhìn bề ngoài, trực tiếp dụng hình là được, chịu đựng không nổi tự nhiên sẽ khai ra sự thật."
Phó Uyên Di vội vàng túm giữ Lâm Cung đang chuẩn bị động thủ: "Ngọc Chi có một vật muốn tớ chuyển giao cho cậu, đặt ở phòng sách trên lầu, cậu mau đi xem thử đi."
Lâm Cung hoàn toàn chẳng muốn đi, Phó Uyên Di phải đẩy nàng đến tận đầu cầu thang nàng mới bất đắc dĩ mà bay lên — đi qua chỗ rẽ đến khi nhìn không thấy cảnh dưới lầu nữa, liền thật nhanh chui vào trong phòng sách.
"Đại bảo bối, các người đều bị làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Cho dù muốn trói tôi thì cũng nên cho tôi một lý do đi chứ? Tôi đã làm gì để các người phải đối xử với tôi như vậy?" Lâm Trạch Bạch bình thường tính tình rất tốt, cả ngày nói cười châm chọc cũng không thấy nàng thực sự nổi giận với ai. Nhưng lúc này quả thật đã có chút tức giận.
Du Hân Niệm lưỡng lự trong lòng, không muốn mình thật sự nghĩ sai. Phó Uyên Di trực tiếp ngồi xuống trước mặt Lâm Trạch Bạch:
"Tiểu Bạch, cô có còn nhớ mẹ của cô không?"
Lâm Trạch Bạch nhíu mày: "Có ý gì? Mẹ tôi? Bà ấy đã sớm qua đời rồi."
"Qua đời như thế nào, cô còn nhớ không?"
Lâm Trạch Bạch sắc mặt trầm xuống, tựa hồ đang nhớ đến một vài chuyện đặc biệt không muốn nhớ, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Bị bệnh qua đời."
"Có còn nhớ bà ấy bị bệnh gì mà qua đời không?"
"Khi đó tôi còn quá nhỏ, nhớ không rõ ......"
Phó Uyên Di gật gật đầu, đem trọng điểm quay trở lại mẹ của nàng: "Mẹ cô tên là Đặng Duẫn Khanh, đúng không?".
Lâm Trạch Bạch lập tức sửng sốt: "Cô...... Điều tra tôi? Vì sao?".
"Có đúng hay không?" Phó Uyên Di nghiêm giọng hỏi lại một lần nữa.
Lâm Trạch Bạch vẻ mặt ngẩn ngơ gật gật đầu.
"Mẹ cô qua đời bao lâu rồi? Cô còn nhớ chứ?"
Lâm Trạch Bạch nói: "Đương nhiên còn nhớ, bà ấy qua đời năm tôi ba tuổi."
"Sau đó cô đi theo quản gia mà lớn lên, cho đến khi cô học đại học thì quản gia qua đời, lại qua đi hai năm, cô tốt nghiệp đại học, rồi đến làm việc ở văn phòng của tôi. Những chuyện này cô đều đã từng nói với tôi, chỉ có điều hình như cho tới bây giờ cô cũng không thích nói về chuyện của mẹ cô."
"Bởi vì ấn tượng không sâu."
Phó Uyên Di "Ừm" một tiếng, tiếp tục nói: "Ba của cô đâu? Từ trước đến giờ chưa từng nghe cô đề cập tới."
"Không có gì để nói, vào năm tôi được sinh ra thì ông ấy đã chết, tự sát." Lâm Trạch Bạch nói, "Đừng hỏi tôi vì sao tự sát, tôi không biết." Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Phó Uyên Di, "Được rồi chứ? Đây chính là những thứ cô muốn hỏi? Toàn bộ tôi đều đã nói cho cô biết, có thể thả tôi ra được rồi chứ!".
Lâm Trạch Bạch quả thực tức giận, nàng không biết vì sao mình lại bị đối xử như vậy. Trước cuối tuần nàng đã chuẩn bị sẵn thực đơn cho cả tuần, trong quá trình chuẩn bị chọn chọn lựa lựa nàng có chút do dự, muốn đạt tới mức dinh dưỡng cân đối lại vừa phải phù hợp với khẩu vị của Uyên Di, sau cùng là phải tiết kiệm chi phí — thật sự không phải là một chuyện đơn giản. Nhưng cuối cùng nàng vẫn lập ra được một danh sách thực đơn thật tốt, vô cùng hài lòng, chờ mong đại bảo bối của nàng sẽ không ngớt lời khen ngợi nàng.
Mà giờ phút này, những nguyên liệu thức ăn nàng đã tỉ mỉ chọn lựa đang rơi đầy trên đất, toàn bộ đều dập nát, nàng cũng bị trói ở nơi này, Phó Uyên Di lại đang hỏi nàng về chuyện ba mẹ mà nàng một chút cũng không quen thuộc — chẳng hiểu tại sao.
"Cô không biết ba cô vì sao mà tự sát, ừm, tôi đây nói cho cô biết."
Phó Uyên Di vừa nói ra lời này, ánh mắt của Du Hân Niệm cũng lóe sáng lên, huống chi là Lâm Trạch Bạch.
"Cái gì? Cô......"
"Ba cô là vì sự càn quét của Phó gia mà tự sát." Trong lời nói của Phó Uyên Di không hề pha lẫn chút cảm xúc nào, "Tôi nghĩ cô hẳn là nên nghe tôi nói một chút về lịch sử làm giàu của Phó gia. Phó gia luyện ác quỷ tế pháp khí điên cuồng vơ vét của cải, càn quét tiêu trừ toàn bộ những người đồng đạo, còn Lâm gia các người vốn cũng là danh môn vọng tộc, nhưng dưới sức ảnh hưởng từ thuật luyện quỷ hung tàn khác hẳn bình thường của Phó gia mà dần dần suy thoái. Tới đời của ba cô thì đã là huyết mạch cuối cùng của Lâm gia, lưu giữ một loại pháp khí tổ truyền cuối cùng — Thiên Phù Chiến Y. Ba cô vô cùng quý trọng pháp khí này, lại bị người của Phó gia lừa mất, ông ta tức giận xông lên Phiên Dương Thử muốn gặp Phó Tuyển Bách để đòi lại công đạo, thiếu chút nữa lại bị quỷ trấn sơn ở chân núi ăn sạch sẽ. Bản thân chịu một nỗi nhục nhã to lớn không còn mặt mũi nào đối mặt liệt tổ liệt tông, cha cô liền treo cổ tự sát. Chính vào ngày cha cô tự sát, cô đã được sinh ra đời."
Lâm Trạch Bạch khó tin mà nhìn Phó Uyên Di, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, từng câu từng chữ nói ra đều vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
"Cô được sinh ra đời mang theo oán khí từ cái chết của cha cô, từ nhỏ thể chất yếu ớt nhưng lại kiêu ngạo ngang tàng, mẹ cô nhốt cô ở trong nhà không cho gặp bất cứ ai, cho rằng cô là quái thai. Nhưng con mình cho dù có cổ quái đến thế nào đi chăng nữa thì cũng là máu thịt cắt xuống từ thân thể người mẹ, bà ấy không muốn cô bị đói chết, vẫn bất chấp mạo hiểm mà nuôi nấng cô. Cô được thừa hưởng pháp lực của Lâm gia lưu truyền qua nhiều thế hệ, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy quỷ, cũng có thể thu phục quỷ. Mẹ cô dạy cô thu bắt quỷ rồi đưa đến Minh phủ, nhưng cô lại không đồng ý. Cô lúc ba tuổi không biết từ nơi nào đã nghe nói về chuyện của Phó gia — có khả năng là quản gia nói cho cô biết — cô hỏi mẹ cô, vì sao lại không thể làm giống như Phó gia, tra tấn quỷ, đem chúng luyện nhập vào trong pháp khí, như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn sẽ có thể luyện được pháp khí cường đại không gì sánh bằng."
Du Hân Niệm nghe đến đây mà toàn thân túa ra mồ hôi lạnh, một đứa nhỏ ba tuổi lại có thể nói ra những lời như vậy, quả nhiên là mang theo oán khí mà sinh ra đời.
Phó Uyên Di tiếp tục nói: "Mẹ cô không muốn cô đi lên cùng một con đường với Phó gia, đáng tiếc sinh mệnh bà ấy kéo dài không lâu, rất nhanh sau đó đã ngã bệnh qua đời. Cô lớn lên dưới sự chăm sóc của quản gia, cô biết được từng chuyện từng chuyện về Lâm gia và Phó gia đều là từ lời kể của quản gia. Quản gia từng chính mắt nhìn thấy cha cô bị Phó gia thải trừ như thế nào, chỉ trong một đêm táng gia bại sản như thế nào, rồi lại bị lừa mất pháp khí tổ truyền như thế nào, cuối cùng ngay cả thi thể cũng là quản gia chôn cất. Quản gia ngày đêm luôn nhắc nhở cô không được quên đi mối thù với Phó gia. Oán hận của quản gia cùng oán khí vốn có của cô khiến cho toàn bộ quá trình trưởng thành của cô hết sức méo mó, cô đã từng ở trong trường học triệu hồi quỷ, cắn đứt cổ tay của một bạn học nữ......"
"Uyên Di......" Lâm Trạch Bạch chịu không nổi, khổ sở gọi Phó Uyên Di một tiếng, "Cô vì sao lại nghĩ tôi như vậy? Tôi không có triệu hồi quỷ, lại càng không nói đến chuyện làm cho quỷ cắn đứt cổ tay ai đó...... Tôi sợ nhất chính là quỷ, chẳng lẽ cô không biết sao? Mỗi lần các người bắt quỷ tôi đều hận không thể chạy trốn đi thật xa, cô....."
Phó Uyên Di ngắt lời nàng: "Người bạn nữ bị cắn đứt cổ tay kia đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cô, có cần tôi cho cô cách thức liên hệ với