Bôn ba trên trời dưới đất, lặn ngụp trong bùn.
Đã từng chảy mồ hôi, chảy máu, cũng từng chảy nước mắt.
Du Hân Niệm đã từng hết sức khao khát tìm ra được chân tướng, cũng từng trăm phương nghìn kế mà đi vạch trần chân tướng, nhưng chân tướng nàng muốn vẫn luôn nằm ẩn trong mây mù, không thấy được rõ ràng.
Nắm chặt năm ngón tay, cái gì cũng không nắm bắt được.
Nhẹ nhàng khuấy đảo, lại trong veo thấy tận đáy.
"Bắt cóc tôi, bằng không bây giờ tôi sẽ giết cô."
Những lời này của Du Nhâm Tuyết đúng là nói với ác quỷ ở sau lưng nàng, cũng chỉ có ác quỷ mới có thể nghe thấy.
Ở trong mắt Mân Tiểu Diệp, tên ác quỷ anh tuấn kia biểu lộ ra không phải là vẻ mặt tự tin, mà là sự khó hiểu và sợ hãi cực độ.
Ác quỷ một tay kẹp cổ Du Nhâm Tuyết, kéo nàng đến mép lan can tầng thượng, hướng về phía Mân Tiểu Diệp nói:
"Tôi...... Khuyên các người đừng nhúc nhích, bằng không tôi ném nàng xuống dưới."
Lúc đó bị uy hiếp không phải là Du Nhâm Tuyết, mà là ác quỷ. Ai cũng không có khả năng nghĩ đến chuyện này.
Ngoại trừ một người.
Mân Tiểu Diệp rõ ràng thấy được âm mưu của Du Nhâm Tuyết, nàng trốn ở phía sau Nghiêm đội trưởng vẫn liên tục dùng đến ngôn ngữ của người câm điếc, nhưng người phiên dịch có thể nhìn hiểu được những động tác lộn xộn này của nàng thì lại thấy tình cảnh quá đáng sợ, sớm đã quay đầu chạy trốn.
Không ai có thể đem lời của nàng nói ra, mãi đến khi nàng trúng phải Nhiếp Hồn Tên của Du Hân Niệm rồi hôn mê, chuyện này liền bị chôn giấu. Nếu không phải Lâm Cung phá tung phòng sách, con mèo Minh cảnh đến đây tập kích, thì e rằng cả đời này các nàng cũng sẽ không nghĩ đến chuyện nhìn xem Huyết Tâm của Mân Tiểu Diệp. Cả đời cũng không thu được manh mối khó có thể tưởng tượng này.
Tai nạn ngẫu nhiên.
Huyết Tâm của Mân Tiểu Diệp dưới trạng thái Du Hân Niệm không hề phòng bị mà nói với nàng chuyện khiến người ta sợ hãi nhất và không muốn tiếp nhận nhất.
Du Nhâm Tuyết?! Em gái ruột của nàng?
Du Hân Niệm nhớ lại cuộc chiến ác liệt trên tầng thượng ngày đó, trước khi chạy lên tầng thượng Du Hân Niệm đã tận mắt nhìn thấy ác quỷ bám theo Du Nhâm Tuyết, ở trong quán bar đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì nàng cũng không trông thấy, chỉ nghe trợ lý nói Du Nhâm Tuyết bị bắt cóc, nàng liền nóng lòng vội vã đuổi theo.
Lúc đó nàng còn có nghi hoặc — nếu ác quỷ muốn bắt Du Nhâm Tuyết đi, thì tại sao lại đi lên tầng thượng mà không phải là đi xuống lầu? Tầng thượng có địa thế đặc thù, cơ hội đào tẩu rất mong manh, mà cuối cùng tên ác quỷ đó cũng chính là vì không đường chạy trốn mà bị bắn hạ, cuối cùng ngay cả hồn phách cũng bị Minh cảnh đâm xiên ném vào địa ngục.
Ác quỷ có thể lưu giữ tâm trí trà trộn trong xã hội loài người sẽ không ngu ngốc như vậy.
Lời nói từ khẩu hình miệng mà Mân Tiểu Diệp đã nhìn thấy là không sai, ác quỷ mới là kẻ bị uy hiếp.
Ác quỷ vì sao lại bám theo Du Nhâm Tuyết? Đương nhiên là vì muốn hấp thụ dương khí của nàng.
Nếu như đi lên tầng thượng không phải là chủ ý của ác quỷ, thì phải là quyết định của Du Nhâm Tuyết.
Bọn họ đi lên tầng thượng làm cái gì?
Trên tầng thượng không có người, hiển nhiên là thuận lợi để che dấu hành tung.
Nếu tất cả những suy đoán trước đó đều thành lập, như vậy lúc đối mặt với Du Nhâm Tuyết thì tên ác quỷ đó đang bị vây ở thế hạ phong, đi lên tầng thượng là do Du Nhâm Tuyết muốn che giấu hành tung, nàng sẽ làm cái gì đối với ác quỷ?
Ác quỷ có thể có cái gì?
Quỷ khí?
Du Hân Niệm không nghĩ tới lúc này mà mình còn có thể bình tĩnh suy luận, sau khi lột trần từng tầng từng lớp thì lại nhận được một kết luận vô cùng kỳ lạ.
Du Nhâm Tuyết muốn có quỷ khí của ác quỷ sao?
Làm sao có thể...... Nàng là người, sao lại cần đến quỷ khí?
Nàng không phải cũng rất gian nan mới tránh được một kiếp đó sao? Nàng không phải đã luôn lao tâm lao lực gìn giữ sản nghiệp Du gia, thậm chí trùng kiến lại Du gia, thường xuyên đi vào phòng ba mẹ và chị hai mà tưởng nhớ đó sao?
Nàng là một cô gái tốt như vậy, sao có thể có quan hệ gì với ác quỷ được?
Du Hân Niệm tiu nghỉu ngồi sụp xuống ghế ở phòng sách, nàng nhớ tới Lô Mạn.
Lô Mạn vẫn luôn gắt gao kiềm kẹp Du Nhâm Tuyết, kiên định cho rằng Du Nhâm Tuyết chính là hung thủ.
Trực giác của Lô Mạn luôn luôn rất chuẩn, lần này cũng thế.
"Trùng kiến lại hiện trường hung án là một việc làm vô cùng nguy hiểm, rất dễ thu hút oan hồn."
Câu nói này của Thân phu nhân trong Huyết Tâm của Lô Mạn đang quấy nhiễu trong lòng Du Hân Niệm.
Nếu Du Nhâm Tuyết cho trùng kiến biệt thự Du gia không phải vì tưởng niệm người thân đã mất, như vậy nàng thường xuyên đi vào trong phòng ngồi, lẩm bẩm một mình, rốt cuộc là vì cái gì?
Nghĩ đến đây, Du Hân Niệm không rét mà run.
"Phó tiểu thư......" Du Hân Niệm toàn thân cứng đờ, trong cổ họng giống như bị một miếng bọt biển hút đầy nước lấp kín, "Em gái em, nàng chính là người ngày đó ở trong sân kéo em vào trong đám cháy, đúng không?".
Phó Uyên Di nói: "Bây giờ vẫn chưa có chứng cứ, cũng không thể kết luận."
"Là nàng và Lâm Trạch Bạch liên thủ, giết ba mẹ em, giết em, có đúng không?"
"Chị nói rồi, chưa có chứng cứ rõ ràng chị sẽ không phát ngôn bừa bãi, chị cũng hi vọng em có thể bình tĩnh một chút. Nhưng em gái em có lẽ không phải là người mà trước giờ em vốn quen thuộc, đây là sự thật."
Khi nàng cho rằng Lô Mạn là hung thủ, trong lòng đã phát ra sự tức giận hận không thể hủy thiên diệt địa.
Nhưng lúc này đây khi mũi nhọn hung thủ lại chỉ về hướng Du Nhâm Tuyết, nàng không hề phẫn nộ ngập trời, chỉ có cảm giác rét lạnh thấu xương cùng sợ hãi.
Phó Uyên Di vòng một tay ôm lấy nàng, siết chặt nàng vào trong lòng mình: "Lúc em bắt đầu điều tra hung án hẳn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Bất cứ một người nào cũng đều có thể là hung thủ, có thể là người yêu của em, cũng có thể là người thân của em. Hiện tại chân tướng đang chậm rãi trồi lên mặt nước, em sắp thành công rồi, vào thời khắc quan trọng nhất này, em phải ổn định cảm xúc."
"Em biết...... Nhưng mà......" Du Hân Niệm nói, "Sau khi em sống nhờ trong thân thể Vương Phương, em cùng Tiểu Tuyết đã gặp mặt nhau vài lần. Khi em cho rằng Lô Mạn là hung thủ muốn giúp Tiểu Tuyết cùng nhau đối phó Lô Mạn, em thậm chí đã mặt đối mặt cùng nàng nói chuyện mấy lần. Nàng có phải là ngay từ đầu đã biết người ở trước mặt nàng không phải Vương Phương, mà là em hay không?".
Nàng từng ỷ vào gương mặt xa lạ của Vương Phương mà cùng Du Nhâm Tuyết gặp mặt. Che dấu thân phận thực thụ sẽ tạo cho người ta một loại tự tin và ưu thế khó lý giải, khi đó nàng cảm thấy Du Nhâm Tuyết chẳng hay biết gì, vẻ mặt ngây ngô khờ khạo.
Giả như Du Nhâm Tuyết đã sớm có thể nhận ra hồn phách thực sự bên dưới thân xác, vậy thì những cuộc gặp mặt kia đối với Du Hân Niệm chính là sự đùa cợt rất lớn, quả thực sởn cả gai ốc, "Nàng từ lâu đã biết em còn ở nhân gian? Nếu như đây là sự thật, nếu ngay cả ác quỷ cũng sợ nàng, vì sao nàng không động thủ giết em?".
Phó Uyên Di cũng trầm mặc, cũng không thể cho nàng bất cứ chỉ dẫn gì.
Nhất định đã bỏ sót một ít chuyện quan trọng nào đó.
Du Hân Niệm nhắm mắt nhớ lại cuộc gặp gỡ kia, Du Nhâm Tuyết đã từng nhắc tới: "Cô rất giống người chị đã qua đời của tôi, nàng cũng sẽ bực dọc mà dặn dò tôi như vậy."
Cho nên những lời này vốn chính là sự ám chỉ khinh miệt?
Còn cái gì nữa không?
Trí nhớ quả là một lớp bụi lan tràn, bập bềnh trôi nổi trong không trung như ẩn như hiện. Du Hân Niệm tập trung hết sức muốn một lần nữa nắm bắt nó ở trong tay, cũng không đơn giản.
Còn cái gì nữa không?
Còn cái gì mà lúc đó tôi đã không lưu ý đến không?
Còn......
Trong trí nhớ, nàng đang giả vờ thu dọn đồ đạc trong túi xách: "Hiện tại mọi người không phải đều là con một sao? Cô còn có chị?".
Du Nhâm Tuyết cười nói: "Tôi và em trai song sinh của tôi được sinh ra cũng không nằm trong kế hoạch của ba mẹ tôi."
Du Hân Niệm đột ngột mở mắt ra — không nằm trong kế hoạch của ba mẹ?
Quả thực, trong gia tộc nàng tất cả mọi người đều là con một, nhà Lô Mạn cũng vậy, nhà Tương Tranh Thanh cũng vậy, trong nhà của tất cả những người nàng quen biết đều là như vậy. Thứ nhất là vì quốc gia kêu gọi, thứ hai là vì sản nghiệp gia tộc thành đạt của cải dồi dào, đại đa số đều không mong muốn có nhiều con cái để diễn ra một màn bi kịch tranh đoạt gia sản.
Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng trực tiếp nghe ba mẹ đề cập đến chuyện ba đứa nhỏ trong nhà, ngược lại nàng có ấn tượng dì hai của nàng đã từng nói qua một câu thế này: "Việc mang thai ngoài ý muốn có ngăn cũng ngăn không được, đã vậy một lần mang thai lại chính là long phượng thai, chị cũng thật tài giỏi."
Lời này hẳn là nói với Bạch Hi mẹ nàng.
Không nằm trong kế hoạch? Mang thai ngoài ý muốn?
Du Hân Niệm muốn đem một loạt sự kiện này xâu chuỗi lại với nhau, nhưng chung quy vẫn cảm thấy thiếu mất manh mối chính yếu nào đó.
Phó Uyên Di xoa vuốt lưng nàng muốn giúp cho nàng thả lỏng. Du Hân Niệm thoáng bình tĩnh hơn một chút, lại bị một câu của Phó Uyên Di làm cho thêm căng thẳng.
"Trong khoảng thời gian này em không được rời khỏi chị, một khắc cũng không được."
......
Thành phố G vào đầu mùa xuân nắng đẹp trong trẻo, bên ngoài xe là quang cảnh đô thị đang dần dần chuyển ấm, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ xe chiếu vào, không cần bật máy sưởi cũng không thấy rét lạnh.
Nhưng trên mặt Du Hân Niệm lại giống như bị phủ một tầng băng tuyết, cứng ngắc mà âm lãnh.
Cao Kỳ lái xe, chở Phó Uyên Di, Du Hân Niệm cùng với thân thể Lâm Trạch Bạch hướng đến Liễu trạch.
Sáng sớm