Bên trong Triển Phong Đường tối đen, nước quỷ đục ngầu chảy đầy trên đất.
Những chiếc bình Diêm La cong cong vẹo vẹo bị chất đống ở một bên, bên trong hầm Tu La có một người phụ nữ ánh mắt mơ hồ, đúng vậy, bà không phải là quỷ, bà là một người sống, chính là Hồng Tư Viên mẹ của Phó Uyên Di.
Hồng Tư Viên bị đun nấu trong nước quỷ, một tầng quỷ khí bao phủ bên ngoài thân thể, mặc dù thống khổ nhưng không cách nào chết đi được, thậm chí cả ý thức cũng không hề tách rời.
Bà rõ ràng cảm thụ được sự giày vò thống khổ, giống như những ác quỷ đã bị tinh luyện qua nhiều thế hệ Phó gia.
"Thực thú vị." Lâm Trạch Bạch ngồi xổm bên cạnh hầm Tu La, bên ngoài trường bào màu vàng dán đầy những lá bùa màu lam, "Cô nói, chiêu thức luyện quỷ này của Phó gia chỉ hữu hiệu đối với quỷ? Còn con người thì sao? Có phải cũng có thể tinh luyện ra được chút oán khí hay không?".
Du Nhâm Tuyết đứng ở bên cạnh nàng, trong tay cầm một thanh trượng dài cổ quái, ánh mắt đang nhìn chằm chằm Hồng Tư Viên nổi lên một tầng đục ngầu.
"Không biết là đem oán khí của con người rót vào bên trong pháp khí......" Lâm Trạch Bạch đứng lên, ánh mắt chậm rãi chuyển dời đến một góc bên trong Triển Phong Đường, "Có thể một chiêu giết chết ngươi hay không?".
Tiểu quỷ đang lén lút trốn ở trong góc không ngờ chính mình sẽ bị phát hiện, đang muốn bỏ chạy thoát thân cũng là lúc một lá bùa bay tới, thiêu đốt khiến nó kêu gào thảm thiết vang trời......
Phó Uyên Di cùng Lâm Cung đồng thời trợn mắt, cũng không tránh được có chút hoảng hốt.
Các nàng đang xuyên qua ánh mắt tiểu quỷ để quan sát tình huống bên trong Phó gia, đúng lúc bị Lâm Trạch Bạch phát hiện, cảnh tượng kinh khủng khi hai mắt tiểu quỷ bị hòa tan cùng tiếng kêu gào thê lương của nó vẫn còn đang quanh quẩn trong đầu các nàng.
"Lâm Trạch Bạch đã trộm được thân thể của nàng trở về?" Lâm Cung nghi hoặc nói, "Thân thể của nàng không phải là đang ở Liễu trạch sao?".
"Có khả năng là thừa dịp Liễu trạch bị phá hủy đã hạ thủ." Phó Uyên Di cố gắng khắc chế cơn tức giận. Mẹ nàng chịu khổ nhục như vậy, khiến cho nàng vốn luôn bình tĩnh cũng nén không được lửa giận.
"Lâm Trạch Bạch đang mặc chiến y trên người, là pháp khí vô cùng lợi hại."
"Đúng vậy, chính là Thiên Phù Chiến Y tổ truyền của Lâm gia bọn họ." Phó Uyên Di vừa thu xếp này nọ vừa nói, "Thanh Điền lợi dụng Phó Tuyển Bách mở ra cánh cửa của Triển Phong Đường, sau khi giết ông ấy thì lấy máu của ông ấy tìm lại pháp khí thuộc về Lâm gia, cũng chiếm đoạt luôn toàn bộ pháp khí do Phó gia luyện ra. Nàng cũng không sợ ánh mắt lớn hơn dạ dày, khiến chính mình no căng mà chết."
Lâm Cung thấy nàng mặc áo khoác vào, liền hỏi: "Cậu muốn đi đâu?".
"Phiên Dương Thử."
"Cậu đi bây giờ?"
"Ừ." Phó Uyên Di nói, "Mẹ tớ cũng đã bị thả vào trong nồi nấu rồi, tớ còn ở chỗ này chờ ăn khuya sao?".
Lâm Cung gật gật đầu: "Món nợ này sớm hay muộn cũng phải chấm dứt, sớm hạ thủ sớm xong việc."
"Bây giờ liền xuất phát?" Ngọc Chi treo ngược trong không trung ngáp một cái, đem Sơn Hải họa kích nắm vào trong tay, "Hàng đặt mua của tớ còn chưa giao tới."
Lâm Cung khó hiểu: "Hàng gì? Cậu còn có hàng đặt mua?".
Ngọc Chi tỏ vẻ thần bí nói: "Đương nhiên. Nghe Tang Lạc cựu đồng nghiệp của tớ nói, Minh phủ mơ ước thức ăn ngon đồ chơi tốt của Nhân giới đã lâu như vậy, cuối cùng đã khai thông con đường mậu dịch giữa hai giới, người ở Minh phủ có thể mua sắm trực tuyến đồ vật ở Nhân giới, tương tự đồ vật ở Minh phủ cũng có thể được ký gửi đến Nhân giới. Cậu đoán xem tớ đặt mua cái gì?".
Lâm Cung cùng Phó Uyên Di đã đi xuống lầu.
Ngọc Chi: "......"
Phó Uyên Di và Lâm Cung một người một quỷ đứng trong gió đêm, cho đến khi xe của Liễu Khôn Nghi chạy tới.
Liễu Khôn Nghi và Lưu Đình cùng xuống xe.
"Lâm Trạch Bạch đã trộm lại thân thể của nàng." Lưu Đình một cánh tay bị băng bó treo lên, vết thương đầy người, mở miệng nói, "Hơn nữa nàng mặc một loại y phục rất kỳ quái, phi thường lợi hại."
Phó Uyên Di gật đầu, ngồi vào trong xe hỏi: "Lưu Đình bị thương, còn có thể lái xe đến Phiên Dương Thử sao?".
"Tớ tự mình lái." Liễu Khôn Nghi nói.
Lưu Đình có chút kinh ngạc nhìn về phía Liễu Khôn Nghi mặt không biểu tình: "Tỷ tỷ......"
"Em và Cao Kỳ các nàng đều ở lại đi, không cần phải đi theo, cố gắng trùng kiến Liễu trạch tôi thật tốt. Ác quỷ và pháp khí của Phó gia không phải là thứ các em có thể ứng phó, đừng tổn hại thân thể vô ích, hại tôi phân tâm." Liễu Khôn Nghi ngồi vào ghế điều khiển.
Lưu Đình chưa từng để cho Liễu Khôn Nghi một mình hành động, thấy nàng lúc này phải đi liền gấp đến độ tâm loạn như ma.
"Yên tâm, Tiểu Lưu Đình." Phó Uyên Di nói, "Tỷ tỷ nhà cô chẳng qua chỉ là đưa tôi kẻ mù này về nhà mà thôi, nàng sẽ không có việc gì đâu."
Liễu Khôn Nghi không nói gì nữa, lái xe đi.
Lưu Đình một mình đứng sững tại chỗ, gió thổi tung bay mái tóc ngắn mềm mại của nàng.
Tuy rằng Phó Uyên Di trông giống như là nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng tỷ tỷ cái gì cũng chưa nói, trông giống như là đi làm chuyện đại sự, nhất định là thập phần nguy hiểm!
Lưu Đình thiếu chút nữa tự hù dọa bản thân đến hoảng loạn, lập tức gọi điện thoại cho Cao Kỳ: "Cao Kỳ! Tỷ tỷ đi đến Phó gia! Cậu nhanh chóng lái xe đến đây đón tớ! Phải! Túm luôn bốn tên đang ngủ kia lại đây! Chúng ta không thể để cho tỷ tỷ có chuyện được!".
Xe của Liễu Khôn Nghi rất nhanh phá tan màn đêm của thành phố G, chạy lên đường cao tốc ở vùng ngoại thành.
"Nói cho tớ biết." Liễu Khôn Nghi mắt nhìn phía trước hỏi, "Cậu có phải là lại có mưu ma chước quỷ gì nữa hay không, có thể làm cho cuộc hành trình này không phải là tự tìm đường chết."
Phó Uyên Di chớp mắt mấy cái: "Cái gì gọi là mưu ma chước quỷ chứ?".
"Luôn luôn im lìm làm việc, kể cả bạn đồng hành cũng không được biết, mưu ma chước quỷ của cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng chấm dứt. Lâm Trạch Bạch cùng Phương Trúc Ác Anh liên thủ, so về thực lực vốn là không kém hơn cậu cùng Lâm Cung, hiện tại trong tay lại có pháp khí của Phó gia các người......" Liễu Khôn Nghi nhớ lại nàng đã từng vì sưu tầm bảo vật mà cùng Lưu Đình đi đến Yêu giới, tận mắt nhìn thấy một con đại yêu tay cầm pháp khí do Phó gia luyện ra, giết sạch toàn bộ yêu quái trên một ngọn núi. Kia chỉ là một thanh pháp khí của Phó gia thôi đã có uy lực đến mức đó, nếu toàn bộ bảo bối Phó gia cất giấu đều nắm trong tay, Nhân giới còn có thể may mắn mà tồn tại sao?
Phó Uyên Di không nói chuyện, Liễu Khôn Nghi cũng lười hỏi, từ trong kính chiếu hậu nhìn ra ghế phía sau, chỉ có Lâm Cung và Ngọc Chi.
"Cậu không mang theo Du tiểu thư bảo bối của cậu?"
Phó Uyên Di nói: "Như cậu đã nói, lần này đi đến Phó gia thập phần nguy hiểm, Du tiểu thư bất quá chỉ là người bình thường, hiện tại cũng chỉ là quỷ bình thường, để cho nàng đi thật sự quá mạo hiểm......"
Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe thanh âm của Du Hân Niệm từ bên ngoài xe vang lên: "Cho nên, chị đến tột cùng phải vứt bỏ em vài lần mới cam tâm?".
Du Hân Niệm chui vào trong xe, lơ lửng ở ghế sau, trợn mắt nhìn: "Trước đó đã nói như thế nào? Em muốn đích thân đoạt lại Quang Chúc Tinh trả về cho chị, sao lại không nói một tiếng mà rời đi? Rốt cuộc chị xem em là ai hả?".
Ngọc Chi cười ha ha: "Xem ra lần này cô thật sự là muốn quỳ ngoài cửa suốt đêm rồi."
Phó Uyên Di đặc biệt vô tội: "Chị đau lòng bạn gái cũng sai sao?".
Du Hân Niệm vịn vào lưng ghế của Phó Uyên Di rất nghiêm túc nói: "Để cho em đi theo đi, em nhất định sẽ không tạo thêm phiền toái cho các người. Chuyện này ngay từ đầu chính là do Du gia chúng em mà nên, em truy tra lâu như vậy, rốt cuộc đã tìm được hung thủ, sao có thể đem em đặt bên ngoài chuyện này? Cho dù có nguy hiểm đến đâu em cũng phải đi. Hơn nữa......" Nàng đưa mắt nhìn Phó Uyên Di, phát hiện Phó Uyên Di cũng đang nhìn nàng.
"Hơn nữa, em cũng không muốn rời xa chị."
"Ôi chao!" Ngọc Chi kêu to, vội chà xát hai cánh tay, "Trước mặt công chúng lại nói lời buồn nôn như vậy, Lâm Cung a, chúng ta cũng mau chóng hợp làm một thể đi, để chúng ta có thể chết cùng nhau."
Lâm Cung mặt lạnh nói: "Muốn trước khi đến Phó gia liền bị tớ đánh chết sao?".
Liễu Khôn Nghi: "Các người là đi giết quỷ hay là đi dã ngoại?".
Phiên Dương Thử mùa đông cảnh đẹp trời trong tuyết trắng, mùa xuân thì lại nơi nơi sắc xuân rực rỡ, cây xanh hoa hồng đầy khắp núi đồi, đích thật là một thời tiết thích hợp để buông bỏ tất cả, thoải mái đi du ngoạn.
Liễu Khôn Nghi dừng xe lại ở dưới chân núi, sơn đạo bị