"Cô làm sao...... có thể......"
Du Nhâm Tuyết ôm bụng nơi quỷ khí ào ào tản ra, lảo đảo suýt chút nữa ngã đập đầu xuống đất.
Du Hân Niệm ở trước mắt lắc lư lay động, một phân thành hai, rồi lại hợp hai làm một, quỷ khí của Du Nhâm Tuyết không ngừng tản ra bên ngoài, nàng nhìn Quang Chúc Tinh nằm ở trong tay Du Hân Niệm, muốn giơ tay ra đoạt lại, Du Hân Niệm lập tức lùi về sau một bước lớn, cách xa nàng.
"Không thể nào...... Cô vì sao, có thể làm được......" Du Nhâm Tuyết quỳ sụp xuống đất, vô cùng nghi hoặc.
"Xem ra cô thật sự rất muốn biết." Du Hân Niệm cầm Quang Chúc Tinh của Phó Uyên Di và nói, "Thấy cô đã rất hào phóng giải thích cặn kẽ cởi bỏ nghi vấn cho tôi, tôi cũng sẽ giúp cho cô hiểu được rõ ràng."
Du Hân Niệm dĩ nhiên chỉ là một người phàm trần, lúc còn sống cùng lắm cũng chỉ là một kiện tướng thể thao, sau khi chết cũng chỉ là một con quỷ bình thường, cho dù có biến thành ác quỷ cũng sẽ không phải là đối thủ của Phương Trúc Ác Anh, nàng làm sao có thể nhập thể phá hồn, đoạt đi Quang Chúc Tinh?!
"Tôi đương nhiên biết tôi không phải là đối thủ của các người. Bất luận trước đó có phù cưu tai ương hay không, chuyện này dù sao cũng là từ Du gia mà nên, cũng là do tôi muốn tìm được hung thủ mà nảy sinh, tôi không thể đổ trách nhiệm cho người khác được. Nếu đã tới nơi này, tôi không thể trở thành gánh nặng."
Cho nên trước khi đến đây, nàng đã luôn tự hỏi phải làm thế nào mới có thể giúp đỡ mọi người một chút.
Phó gia luyện quỷ, Liễu gia dưỡng quỷ...... Liễu Khôn Nghi có thể bồi dưỡng nhóm quỷ Lưu Đình và Cao Kỳ, vậy có phải là cũng có thể bồi dưỡng được mình hay không?
Liễu Khôn Nghi lười biếng liếc mắt nhìn nàng một cái, thuận miệng nói: "Có thể a. Cô loại quỷ với trình độ này, không cần huấn luyện trước cũng có thể trực tiếp thao túng, không mấy khó khăn."
Du Hân Niệm thật sự là cảm kích thói quen động não tìm ý tưởng của chính mình: "Có thể lợi hại giống như Lưu Đình chứ!".
Liễu Khôn Nghi ghét bỏ nói: "Làm sao có thể, tôi mất bao nhiêu thời gian mới bồi dưỡng ra được sáu con quỷ như vậy."
Nếu không đạt tới trình độ của Lưu Đình, e rằng còn có thể là một gánh nặng.
Còn có phương pháp nào khác hay không?
Du Hân Niệm khổ não suy nghĩ.
Liễu Khôn Nghi nhìn bộ dáng phiền não của nàng, bình thản nói: "Nghe nói cô muốn đoạt lại Quang Chúc Tinh của Uyên Di?".
"Phải!" Du Hân Niệm gật đầu, "Đó là vật thuộc về Phó tiểu thư, tôi nhất định phải đoạt lại nó."
"Hiện tại khối Quang Chúc Tinh đó ở ngay trong cơ thể Du Nhâm Tuyết em gái cô. Cô cảm thấy cô đối đầu với nàng có thể thắng được sao?" Liễu Khôn Nghi nhắc nhở nàng, "Tôi nói sai rồi, nàng không phải là em gái cô, nàng hiện tại tuy có thân thể nhưng cũng là Phương Trúc Ác Anh nguy hiểm, không cần một chiêu đã có thể tiêu diệt cô sạch sẽ rồi."
"Liễu tiểu thư cô là nghĩ như vậy, thế thì suy nghĩ của Phương Trúc Ác Anh cũng giống như cô." Khóe miệng của Du Hân Niệm nhấc lên một nụ cười mỉm, "Liễu tiểu thư, cô có biết nhân tố dễ dàng dẫn đến thất bại nhất là cái gì không?".
Liễu Khôn Nghi chậm rãi chớp chớp mắt.
"Đó chính là, khinh địch."
Du Hân Niệm biết Phương Trúc Ác Anh tuyệt đối sẽ không đem nàng để vào mắt, Liễu Khôn Nghi thi triển thuật dưỡng quỷ đối với nàng, mặc dù thực lực còn chưa sánh kịp Lưu Đình, nhưng nàng có lẽ sẽ có cơ hội thừa dịp đối phương khinh địch mà phản kích.
Du Hân Niệm tính toán cách đánh, Liễu Khôn Nghi được nàng gợi ý, nghĩ ra được một phương pháp thật tốt.
"Lần trước tôi dùng tay không kéo xé hồn phách của cô cảm giác như thế nào?" Liễu Khôn Nghi đột nhiên cười hỏi.
Nàng bỗng nhắc lại khiến cho Du Hân Niệm nhịn không được cả người rét run: "Quả thực sống không bằng chết."
Liễu Khôn Nghi nhìn nàng, hai người bỗng nhiên đồng thời rơi vào trầm mặc — các nàng đang nghĩ đến cùng một hướng.
"Muốn làm cho Phương Trúc Ác Anh cũng nếm chút tư vị này chứ?"
Liễu Khôn Nghi truyền pháp lực dưỡng quỷ vào bên trong hồn phách Du Hân Niệm, màn giằng co cùng Du Nhâm Tuyết và đòn phản kích cuối cùng đều nằm trong kế hoạch của Du Hân Niệm. Mạng nhện bằng lụa và tay không dò tìm Quang Chúc Tinh đều là thủ đoạn trước đó Liễu Khôn Nghi dùng để vây khốn Du Hân Niệm.
Nàng dưỡng quỷ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên trong lúc dưỡng quỷ lại cảm thấy chính mình bị thao túng ngược lại.
Liễu Khôn Nghi nằm trên mặt đất lồng ngực đau nhức, nhưng trong lòng lại sinh ra chút vui vẻ thích thú.
Du Hân Niệm đem Quang Chúc Tinh ném cho Phó Uyên Di: "Phó tiểu thư, em cũng là người nói được thì làm được. Quang Chúc Tinh em thay chị lấy lại rồi đây."
Phó Uyên Di nắm Quang Chúc Tinh, đây là vật thuộc về nàng. Mặc dù nàng chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng tại khoảnh khắc nắm giữ Quang Chúc Tinh trong lòng lại trở nên ấm áp.
Đây là vật thuộc về mình — Trong lòng Phó Uyên Di có một âm thanh rõ ràng đang nói với nàng — đây là vật thuộc về mình, đây chính là sự hoàn hảo mà mình tìm kiếm đã rất lâu.
Du Nhâm Tuyết quỳ một gối trên mặt đất, không thể tin được Quang Chúc Tinh lại có thể bị một nhân vật như Du Hân Niệm đây cướp đi. Nàng nổi giận gầm lên một tiếng, pháp trượng chợt lóe sáng, quét bay Du Hân Niệm ra xa.
Du Nhâm Tuyết đứng lên, quỷ khí từ trong bụng vẫn đang không ngừng tuôn ra bên ngoài, mái tóc hỗn độn ở sau lưng tung bay, trên khuôn mặt hiện lên một tầng hắc khí dị thường, đích thị là trạng thái cuồng nộ.
"Hai mươi năm trước tôi không chết được, hôm nay cũng như trước sẽ không chết!" Du Nhâm Tuyết ngửa mặt lên trời rống lớn, oán khí Ác Anh dẫn gọi cuồng phong kéo tới, làm cho ngọn lửa trên núi càng thêm cháy rực!
Du Nhâm Tuyết đứng bên trong đám cháy hừng hực cầm pháp trượng trong tay, đúng là điệu bộ muốn hủy diệt toàn bộ Phiên Dương Thử.
Du Hân Niệm bị một kích của nàng đánh bay, ở trong không trung gian nan xoay người, dừng lại.
Nàng thấy Du Nhâm Tuyết tức giận phát cuồng, không ngờ khi mất đi Quang Chúc Tinh và một lượng lớn quỷ khí, nàng ta bị trọng thương lại còn có thể lợi hại như vậy.
Tiếp theo nên làm như thế nào? Du Hân Niệm nhất thời cũng có chút luống cuống. Vốn tưởng rằng đoạt đi Quang Chúc Tinh thì Phương Trúc Ác Anh sẽ phải thần hồn câu diệt, nhưng nàng có chút xem nhẹ rồi, Ác Anh hiện tại không chỉ là có hồn phách, nó còn có thân thể, thậm chí là có Khóa Tâm, thân thể thuộc về chính nó. Thân thể tương hợp rất có lợi cho việc tụ hội quỷ khí.
Du Hân Niệm nhìn đỉnh núi bị cháy rụi, một lòng suy nghĩ phải đối phó như thế nào với ác quỷ đã hại chết ba mẹ mình, hại chết chính mình, mà không chú ý tới tên Thanh Điền gian xảo đang cầm bình Diêm La từ phía sau nàng chậm rãi tiến đến gần.
Thanh Điền luôn luôn thích đánh lén, Du Hân Niệm đang hết sức chăm chú tự hỏi phải làm thế nào để khắc chế Phương Trúc Ác Anh, căn bản không phát hiện hắn đang lặng lẽ tới gần!
Bỗng nhiên bình Diêm La từ trên đầu chụp xuống, Du Hân Niệm lúc này mới phát giác phía sau mình có người!
"Ha ha ha!" Thanh Điền cười lớn, "Lần này còn không bắt được mày?!".
Du Hân Niệm kinh hãi, muốn tránh né cũng đã không kịp! Trước mắt chợt tối sầm, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, động tác của Thanh Điền bỗng dừng lại.
Một cây dù màu đen quen thuộc treo lơ lửng bên trên đầu vai Du Hân Niệm, mũi dù đã đánh vỡ bình Diêm La, xuyên thẳng qua đáy bình, đâm vào con mắt còn lại của Thanh Điền, xuyên thủng qua đầu hắn.
"Mày chắc là cảm thấy rất kỳ quái, vì sao tao có thể nhắm đến con mắt của mày chính xác như vậy?" Phó Uyên Di rút dù về, nụ cười quỷ dị vẫn còn đọng lại trên mặt Thanh Điền, Phó Uyên Di kéo Du Hân Niệm ôm vào lòng, "Bởi vì Du tiểu thư thân ái của tao đã giúp tao tìm lại Quang Chúc Tinh. Vận số của mày đã hết, xuống địa phủ mà dập đầu tạ tội với sư phụ của mày đi."
Phía sau đầu của Thanh Điền tuôn ra một dòng máu tươi, vô thanh vô tức mà ngã vào trong biển lửa.
Du Hân Niệm kinh hồn chưa kịp trấn định, quay đầu lại nhìn Phó Uyên Di.
Hai tròng mắt màu lam xám của Phó Uyên Di trở nên sáng ngời, cả người được quét sạch tối tăm u ám, trở nên linh động tràn đầy sức sống.
"Thật sự...... Thật sự có thể nhìn thấy sao?" Du Hân Niệm kích động đến nỗi nước mắt cũng sắp trào ra.
"Ừ, thật sự nhìn thấy." Phó Uyên Di đảo mắt nhìn xung quanh, "Bầu trời, mây trắng trong trí nhớ của chị, một chút cũng chưa từng thay đổi, chị đều có thể nhìn thấy. Cùng với......" Ánh mắt của nàng xoay chuyển trở về, dừng lại trên gương mặt Du Hân Niệm, "Em."
Du Hân Niệm ôm chặt lấy Phó Uyên Di, toàn bộ nước mắt đều rơi vào trong lòng Phó Uyên Di.
Phó Uyên Di ôn nhu xoa đầu nàng, đang muốn nói vài lời ngon ngọt, lại bị Liễu Khôn Nghi cắt ngang.
"Hai vị, hiện tại không phải là thời điểm để ân ái đâu." Liễu Khôn Nghi gian nan đứng lên, "Còn có hai kẻ chưa chết."
"Hai?" Phó Uyên Di và Du Hân Niệm cùng quay đầu lại, thấy bên trong đám cháy lớn có có một ánh sáng màu lam chậm rãi dâng lên, bên trong vòng sáng đó chính là Lâm Trạch Bạch.
Trên Thiên Phù Chiến Y của Lâm Trạch Bạch dính đầy vết máu, khắp người đều là mồ hôi, hai mắt trống rỗng mơ hồ, tay trái nắm lấy Xử Thiên côn, tay phải nắm lấy Hồn Thiên pháp trượng của Phó gia.
"Lại có thể ngoan cường như vậy." Phó Uyên Di đẩy Du Hân Niệm sang một bên, "Du tiểu thư, cho chị một chút thời gian để thu dọn chiến trường."
"Một mình chị có thể chứ?" Du Hân Niệm thấy Du Nhâm Tuyết cũng từ bên trong ngọn lửa tiến tới, cùng Lâm Trạch Bạch liếc nhìn nhau, đứng trước kẻ thù chung các nàng liền bỏ xuống khúc mắc đối với nhau, lại liên kết thành một chiến tuyến.
Trong tay các nàng có ba thanh pháp khí lợi hại nhất của Phó gia, Phó Uyên Di làm thế nào mà đối chiến cùng các nàng?
Phó Uyên Di mở tán dù ra, nhẹ nhàng xoay tròn trước người, dòng khí màu sắc tựa ánh trăng từ trên mặt dù nhẹ nhàng bao phủ, như sương như khói, nhưng lại khiến cho Du Hân Niệm trong lòng vốn đang vô cùng lo lắng lập tức bình tĩnh không ít.
Du Hân Niệm nhìn sườn mặt của Phó Uyên Di, chung quy vẫn cảm thấy nàng vô cùng thong dong, trong sự thong dong an tĩnh này lộ ra một nguồn sức mạnh sâu không thấy đáy, so với Phó Uyên Di mà trước đây nàng nhận thức thì không quá giống nhau.
Đây là kết quả của việc Quang Chúc Tinh trở về, ngũ tinh trở về vị trí cũ sao?
"Yên tâm." Phó Uyên Di cười và nói với nàng, "Chị còn muốn cùng em hẹn hò mà."
Du Hân Niệm tim đập thình thịch, dáng vẻ tươi cười của Phó Uyên Di còn đang ở trước mắt, nhưng người cũng đã đánh tới sát bên Lâm Trạch Bạch, một chiêu cắt qua Thiên Phù Chiến Y của nàng ta thành một đường lớn. Nếu không phải Du Nhâm Tuyết kịp thời kéo nàng ta một phen, chỉ sợ nàng ta đã không thể tránh thoát được một đòn này của Phó Uyên Di mà đầu thân tách rời rồi!
Phó Uyên Di thế công sắc bén, mỗi một chiêu đều đánh vào điểm khó chịu nhất của đối phương, chuẩn xác vô cùng!
Trong lúc hai bên đang kích đấu, Lâm Trạch Bạch đổ một thân mồ hôi lạnh, Du Nhâm Tuyết nôn nóng bất an, mà trong mắt Phó