Lô Mạn ở lại trong nước một tuần cũng chưa từng thấy được Du Hân Niệm, kỳ thi cuối năm sắp tới gần, trước mắt chỉ có thể bay trở lại Mỹ để chuẩn bị cho kỳ thi.
Trước khi đi nàng đến câu lạc bộ đấu kiếm, không nói với bất cứ ai, chỉ tự mình ngồi trong một góc phòng im lặng nhìn thân ảnh Du Hân Niệm đang nghiêm túc luyện tập.
Lô Mạn nhìn Du Hân Niệm, mà một Du Hân Niệm khác đang nhìn nàng.
Trong khoảnh khắc đó Lô Mạn đang suy nghĩ cái gì? Ánh mắt của nàng thủy chung bám theo cô gái đang cầm kiếm kia, vẻ mặt không quá nghiêm túc cũng không cười, giống như là đang nhìn một phần trong sinh mệnh của chính mình, đương nhiên, lại lưu luyến không rời.
Du Hân Niệm đội mũ xem phim 3D đứng ở bên cạnh nàng, cùng nàng chăm chú nhìn bản thân mình 16 tuổi.
Nàng 16 tuổi say mê thi đấu thể thao, khát vọng trưởng thành và mạnh mẽ, đến mức muốn chiến thắng tất cả những người ở phía trên nàng, bất kể danh tiếng, bất kể kỹ thuật chuyên môn. Sự kiêu ngạo này hóa thành năng lượng, từng đẩy nàng hướng đến đỉnh cao, đồng thời sự nhiệt tình đối với cuộc sống và sự tự tin cùng kỳ vọng đối với tương lai cũng hóa thành mị lực vô hình, khiến nàng giơ tay nhấc chân đều rực rỡ sáng lóa.
Tất cả mọi người trong câu lạc bộ đấu kiếm đều đang len lén nhìn nàng.
Lô Mạn ở đằng kia ngồi thật lâu, nhưng cô gái cầm kiếm từ đầu đến cuối vẫn không hề phát hiện ra nàng, không hề nhìn lại nàng.
Du Hân Niệm không biết trong mười năm dài đăng đẵng, liên tục thu dọn chiến trường lớn nhỏ đủ loại Lô Mạn có từng thật sự mệt mỏi hay không, có từng thật sự nghĩ tới chuyện chấm dứt đoạn tình cảm này, rời xa nàng hay không.
Ngay tại giây phút nàng vì chút chuyện nhỏ như vậy mà cáu kỉnh nói lời chia tay, Lô Mạn bị đối xử vô lý, nàng ấy có từng suy xét một chút nào hay không — quên đi, chia tay thì chia tay, có lẽ sau khi chia tay sẽ bớt được chút phiền toái, ngày tháng tiếp theo có thể sẽ tốt hơn.
"Chị có nghĩ như vậy không?" Du Hân Niệm nâng tay lên, chậm rãi tới gần sườn mặt của Lô Mạn đang chuyên tâm nhìn về phía trước, nhưng nàng biết mình đã không thể chạm vào đối phương được nữa.
Cổ họng nàng trở nên đắng chát, chóp mũi chua xót, nước mắt ngưng đọng bên trong hốc mắt, "Chị có từng nghĩ sẽ rời xa em không? Chị có từng nghĩ trong cuộc sống sau này sẽ không còn mối phiền toái là em nữa không?".
Nét mặt của Lô Mạn dần dần giãn ra, khóe miệng nâng lên tạo thành một độ cong — nàng nở nụ cười.
Nàng lẳng lặng nhìn bạn gái mình, nở nụ cười.
Trong nụ cười đó mang theo mê luyến và tự hào, cũng mang theo sự thấu hiểu và nắm chắc.
Nàng đứng lên đi ra khỏi câu lạc bộ, khi cánh cửa đóng lại, Du Hân Niệm nãy giờ vẫn giả vờ chuyên tâm luyện tập bỗng nhiên tháo mũ bảo hộ xuống, nhìn về hướng Lô Mạn vừa rời đi.
"Đợi một chút, em sẽ trở lại." Du Hân Niệm vội vàng buông kiếm, vừa bước nhanh về phía cửa vừa cởi bỏ áo bảo hộ, như một cơn gió rời khỏi câu lạc bộ.
"Nàng sao lại bỏ đi a?" Đồng đội của nàng chả hiểu vì sao.
"Cậu không biết sao?" Lưu Khả đứng ở một bên cười hà hà, "Vừa rồi ngồi ở bên kia là bạn gái nàng, vợ chồng son giận dỗi, đuổi theo bạn gái chứ sao!".
"A? Bạn gái? Đồng tính luyến ái sao?" Đồng đội kinh ngạc.
Lưu Khả tỏ vẻ thần bí gật gật đầu, người đồng đội kia hít vào một ngụm khí lạnh.
"Có phải cảm thấy rất ghê tởm không?" Lưu Khả tiến đến gần ném ra một câu như vậy.
Người đồng đội kia chớp mắt mấy cái, đột nhiên nở nụ cười: "Quả nhiên các cô gái xinh đẹp đều có bạn gái."
Lưu Khả: "......"
Du Hân Niệm một mạch chạy ra khỏi cửa, vừa lúc trông thấy xe của Lô Mạn nổ máy chuẩn bị chạy đi.
"Mặc Mặc!" Du Hân Niệm hô to một tiếng, Lô Mạn ngồi ở trong xe tựa hồ không có nghe thấy, đạp chân ga rẽ ngoặt rồi biến mất.
"Chậc!" Du Hân Niệm xoa thắt lưng đứng tại chỗ một lúc, lại ngẩng đầu nhìn về hướng vừa rồi, có chút rầu rĩ vì đã đùa giỡn quá mức, lẩm bẩm, "Rốt cuộc có nghe thấy không a......"
Trước khi Lô Mạn bay trở lại Mỹ chuẩn bị cho kỳ thi đã gửi cho Du Hân Niệm một tin nhắn:
"Tiểu Niệm, chị đi đây." Gõ xuống năm chữ này cùng hai dấu ngắt câu, Lô Mạn liền tắt điện thoại. Máy bay hòa vào trời xanh, nàng đeo tấm che mắt vào định tiến vào giấc ngủ.
Chờ đến khi chuyến bay của nàng hạ cánh, cuộc chia tay ngắn ngủi này cũng nên chấm dứt rồi.
Quả nhiên, Du Hân Niệm nhận được tin nhắn này của nàng liền đứng ngồi không yên.
Có ý tứ gì, "Chị đi đây" nghĩa là sao? Chính là đúng theo nghĩa đen hay là có hàm ý sâu xa gì khác? Trở lại trường? Hay là đồng ý chia tay? Làm sao có thể...... Em chính là nhất thời tức giận thôi a! Ngàn dặm xa xôi chạy đi tìm chị kết quả là chọc em một bụng tức giận, em lạnh nhạt chị vài ngày cũng đúng thôi! Chị kiên trì thêm chút nữa em liền nhanh chóng dọn cái thang đến cho chị bước xuống a, sao có thể nói đi là đi?
Không đúng...... Cho dù nàng phải đi thì trước tiên cũng nên nói với em một tiếng, nàng chưa bao giờ giấu diếm hành tung với em.
Du Hân Niệm liền gọi một cuộc điện thoại thì bị âm thanh báo "tắt máy" đâm xuyên qua lồng ngực — Lô Mạn thật sự đã đi rồi.
Không hề thông báo, không hề từ biệt, Lô Mạn cứ như vậy mà đi, lưu lại một tin nhắn câu chữ mập mờ.
Du Hân Niệm lần đầu tiên trong đời rơi vào khủng hoảng lớn, rõ ràng chính là bắt nguồn từ Lô Mạn.
Du Hân Niệm lại một lần nữa thu thập hành trang bay đến chỗ Lô Mạn, về sau khi biết được chuyện này, bạn thân của Lô Mạn có chút tò mò: "Cậu làm thế nào mà thuần phục được tiểu dã thú cứng đầu lỗ mãng nhà cậu vậy?".
Lô Mạn mỉm cười đáp lại: "Bí mật nghiệp vụ."
Du Hân Niệm biết mình không thể không có Lô Mạn, Lô Mạn lại càng hiểu rõ điều này. Trước khi cô bạn gái nhỏ ôm ấp trái tim mong nhớ thấp thỏm không yên lại một lần nữa bay đến chỗ nàng, Lô Mạn cũng đã đi trước một bước lớn — nàng đã bắt đầu cẩn thận phân tích ưu điểm và khuyết điểm dựa trên cá tính của Tiểu Niệm của nàng, hiểu rõ tỉ lệ giữa nắm và buông. Vượt qua giai đoạn cưng chiều toàn tập, sự đả kích hợp lý có thể giúp cho nàng chiếm thế thượng phong trong mối quan hệ giữa hai người.
Mà nàng chiếm lấy thế thượng phong này không phải là vì diễu võ dương oai, nàng