Phó Uyên Di trên danh nghĩa vẫn là ở nhà của Liễu Khôn Nghi, tất nhiên không thể nhàn rỗi, vừa đến trường vừa nghĩ tìm chút việc gì đó làm kiếm tiền, cũng để sớm ngày hoàn trả ân tình cứu giúp của bạn tốt.
Huống chi, nàng biết người của Phó gia đang ngầm giám thị nàng, nếu vẫn cứ tiếp tục nghèo túng như vậy, thật sự sẽ làm cho Phó Tuyển Bách cười đến rụng răng.
Có điều, làm cái gì bây giờ đây?
Sau khi tan học Phó Uyên Di lưng đeo cặp sách ngồi ở chỗ cao nhất trong sân thể dục của trường, cùng Lâm Cung mắt to trừng mắt nhỏ.
Lâm Cung nói: "Cậu đừng nhìn bổn vương, phụ thân của bổn vương là Phiêu Kỵ đại tướng quân, bổn vương thân là trưởng nữ của tướng phủ chưa bao giờ vì tiền bạc mà sầu não, huống chi tớ cũng không biết các cậu ở thời đại này là làm thế nào để kiếm tiền."
Phó Uyên Di cũng không trông mong Lâm Cung có thể cho nàng được ý kiến gì hay ho, nàng nhìn về phía Lâm Cung chẳng qua chỉ vì Lâm Cung là thứ duy nhất ở trước mắt mà nàng có thể nhìn thấy, nàng kỳ thật đang ngẩn người.
Bỗng nhiên có một tiểu quỷ từ trên ngọn cây buông rũ cái đầu chỉ còn một nửa xuống, liếc mắt một cái nhìn thấy Phó Uyên Di và Lâm Cung, liền sợ tới mức vội vã bỏ trốn.
"A?" Phó Uyên Di bỗng nhiên thông suốt, "Tớ sao lại ngốc như vậy, thế mà cũng không nghĩ tới."
Lâm Cung hỏi: "Cậu nghĩ tới cái gì rồi?".
"Bắt quỷ a, mở một công ty bắt quỷ, chuyên giải quyết phiền não vì bị ác quỷ quấn thân cho các vị kim chủ có tiền. Nhân gian có nhiều quỷ như vậy, cảnh lực của Minh phủ vẫn luôn không đủ, những người được gọi là cleaner cùng lắm chỉ giải quyết được một ít tiểu quỷ vô chủ, nếu gặp phải ác quỷ khó chơi thì bọn họ chắc chắn cũng bế tắc. Mặc dù Minh phủ nói ác quỷ nhất định phải thẩm tra, nhưng cậu phóng tầm mắt ra nhìn lại xem, Nhân giới khắp nơi đều có ác quỷ, mỗi ngày đều có người bị quấy rầy, đây chính là thị trường còn trống chỗ, là một miếng bánh lớn, nếu chúng ta liên thủ làm việc, một năm mua phòng hai năm mua nhà, không tới ba năm là có thể trở thành tỷ phú ở thành phố G rồi."
Lâm Cung nghe nàng nói thế này cũng rất có đạo lý, nhưng cẩn thận ngẫm lại tựa hồ có chút gì đó không thích hợp: "Đợi đã, Phó Uyên Di, lúc trước cậu cùng tớ uống máu ăn thề đã nói như thế nào, cậu nói cậu muốn dẹp yên những chuyện bất bình ở nhân gian tớ mới cam nguyện phụ tá cậu, nhưng cậu hiện tại lại muốn dùng năng lực bắt quỷ của cậu để kiếm tiền? Còn muốn kéo theo tớ?".
Phó Uyên Di nghiêm mặt nói: "Quỷ Vương đại nhân, chẳng lẽ cậu chưa suy nghĩ cẩn thận sao? Đây là một chuyện tốt, nhất tiễn song điêu. Quét sạch ác quỷ chính là vì duy trì chính nghĩa cho nhân gian, mà điều kiện tiên quyết để mở rộng chính nghĩa là chúng ta phải ăn no bụng. Bụng cũng ăn không đủ no, thì làm sao mà bắt quỷ? Cậu cũng không muốn tớ mỗi ngày cống nạp cho cậu đều là mấy thứ dơ bẩn mốc meo chứ?".
Lâm Cung tuy rằng đối với hiện thế không hiểu rõ cho lắm, nhưng dù sao cũng đã sống hơn một nghìn năm, dạng người gì mà chưa từng thấy qua? Chút khôn vặt lẻo mép của Phó Uyên Di nàng đều nhìn ra được, nhưng mà không thể không thừa nhận Phó Uyên Di nói đúng.
Tạm thời tán thành chủ ý của nàng.
Phó Uyên Di một nghèo hai trắng, không có tiền đăng quảng cáo, cũng không giống Phó Tuyển Bách tiếng tăm vang dội khắp nơi, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng tất nhiên không dễ dàng.
Nhưng mà chút vấn đề này không làm khó được nàng.
Lúc ấy mạng lưới internet vừa mới phát triển, Phó Uyên Di mượn máy tính của Liễu Khôn Nghi để lên mạng, nhờ Liễu Khôn Nghi giúp nàng gõ chữ, vào một diễn đàn đông người đăng bài, dùng giọng điệu giống như tự mình đã từng trải mà kể chuyện xưa.
Nhân vật chính trong câu chuyện đó quen biết một nữ đạo sĩ trừ quỷ trẻ tuổi mỹ mạo, nữ đạo sĩ kia mang theo nhân vật chính cùng độc giả trải qua vô số những cuộc phiêu lưu nguy hiểm quỷ dị mà người phàm không thể nào tưởng tượng đến được, tình tiết tự nhiên nhấp nhô lên xuống, sự thấp thỏm hồi hộp thay nhau nổi lên. Bởi vì Phó Uyên Di vốn là từ nhỏ đã tiếp xúc với quỷ, chuyện kể về quỷ cứ thế hạ bút thành văn, từng tình tiết ngoạn mục sinh động như thật cứ thế được đưa đến trước mặt cư dân mạng, hơn nữa dưới giọng văn trau chuốt của Liễu Khôn Nghi, đọc qua giống hệt như là chuyện thật.
Câu chuyện về vị nữ đạo sĩ kia được lan truyền tranh luận sôi nổi, càng ngày càng có nhiều người chú ý đến, bài đăng đó cũng biến thành một tòa nhà cao chọc trời đầy sắc màu huyền thoại.
Một tháng sau, vào một ngày nọ, lúc Phó Uyên Di các nàng đăng nhập vào tài khoản thì có người gửi tin nhắn riêng vào khung thoại.
"Xin hỏi, vị đại sư trừ quỷ này có thật sự tồn tại sao? Nàng thật sự có thể trừ quỷ sao? Tôi gặp phải một chuyện phiền toái......"
Phó Uyên Di lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Lần đầu tiên ra ngoài làm việc, Liễu Khôn Nghi lo lắng nàng cùng Lâm Cung đi, nhất quyết cũng phải đi theo.
Phó Uyên Di hiểu được, nàng đây không phải là lo lắng ánh mắt mình bất tiện đó sao?
"Không sao đâu, tớ và Lâm Cung đã phối hợp ăn ý rồi, một mình ra ngoài không thành vấn đề."
Liễu Khôn Nghi khẽ cười một tiếng, bước đến gần, cởi bỏ hàng nút áo nàng đã cài lệch, cẩn thận cài lại một lần nữa: "Tớ cũng không phải là nhàn rỗi không có việc gì làm, thế này đi, tớ đi cùng người hai lần, nếu cậu có thể tự lo liệu được, tớ liền đi làm chuyện của chính mình, nếu không được, cậu phải ngoan ngoãn ở trong nhà."
Phó Uyên Di hơi ngẩng đầu, để thuận tiện cho nàng cài nút cổ áo cho mình: "Ở trong nhà ăn không ngồi rồi sao? Không có tiền thì tớ sống như thế nào đây?".
Liễu Khôn Nghi ánh mắt thoáng kiên định, giọng điệu tùy ý nói: "Tớ nuôi cậu cũng không thành vấn đề."
"Cậu nuôi tớ?" Phó Uyên Di nói, "Cậu cũng không phải bạn gái tớ."
Động tác trong tay Liễu Khôn Nghi bỗng gia tăng sức mạnh, thiếu chút nữa kẹp luôn một miếng thịt nhỏ của nàng vào trong nút cài áo, làm Phó Uyên Di sợ tới mức hít một ngụm khí lạnh.
"Tớ không thèm loại bạn gái giống như cậu." Liễu Khôn Nghi buông nàng ra, lạnh lùng nghiêm mặt nói, "Để cho tớ đi theo cậu, hoặc là cậu ở trong nhà làm chim hoàng yến cho tớ, chọn một cái."
Phó Uyên Di: "...... Sáng mai tớ đi gọi cậu rời giường."
Liễu Khôn Nghi: "Tốt lắm."
Đeo kính râm che dù đen, một thân trang phục và đạo cụ này kể từ lần đầu tiên Phó Uyên Di ra ngoài làm việc đã bắt đầu dùng đến. Liễu Khôn Nghi lấy thân phận trợ lý đi theo sau hai lần, cảm thấy người bạn tốt từ nhỏ đã không an phận này của nàng ở trong cái xã hội này vẫn là rất được hoan nghênh, loại mồm mép ba tấc lưỡi không xương vừa mở miệng liền ba hoa chích chòe, sống có thể nói thành chết, chết có thể nói thành sống, có thể khiến cho các kim chủ rung rinh khóc xong lại cười cười xong lại khóc, hận không thể vác từng thùng từng thùng tiền mặt đưa vào trong tay Phó Uyên Di, đưa tiền xong còn muốn làm tôn tử, Phó Uyên Di chính là đại gia ngồi thu tiền đến mức chùn tay.
Liễu Khôn Nghi đã từng cho rằng người bạn tốt này của nàng ngoại trừ khi dễ người ta ra thì không có sở trường gì, hơn nữa theo tuổi ngày càng tăng, Liễu Khôn Nghi đã sớm không còn bị nàng khi dễ nữa.
Không ngờ a không ngờ, những kẻ coi tiền như rác ở Nhân giới hơi bị nhiều.
Rất nhanh Phó Uyên Di đã có thể tự mình mua nhà, dọn ra ngoài.