"Chị là ai?"
Tia chớp, tiếng sấm, mưa to, người xa lạ...... Maisie chưa từng một mình đối mặt với những thứ này, trong đầu chốc chốc lại hiện lên lời căn dặn của mẹ nàng: Không được nói chuyện với những người lạ mặt kỳ quái, chốc chốc lại là lời nói của ba: Đối với bất kỳ người nào cũng đều phải thân thiện.
Tiểu Maisie trong lúc nhất thời không có chủ kiến, trong bầu không khí vô cùng sốt ruột cô bé theo bản năng cảm thấy sợ hãi. Mãi đến khi người xa lạ từ trong bóng đêm đi lên phía trước, tóc dài ướt đẫm che phủ trên khuôn mặt, thấy không rõ diện mạo của nàng, Maisie mới hoàn toàn bị hù dọa, trên gương mặt nhỏ nhắn lập tức tràn ngập căng thẳng.
Lưu Đình biết như vậy là không đúng, nàng nhớ rõ những lời Liễu Khôn Nghi đã từng nói với nàng — không thể cùng Mạnh Hân nhận thức nhau, nhưng nàng nhịn không được.
Nếu không thể cùng nàng nhận thức nhau, vậy thì tôi muốn trở lại nhân gian làm cái gì?
Gặp lại không quen biết, chỉ làm người qua đường, vậy thì có khác gì so với đi xuống địa ngục?
Lưu Đình đi đến trước mặt Maisie, ngồi xổm xuống, cầm tay nàng.
"Tôi biết chị đã uống canh Mạnh Bà, có lẽ đã quên hết tất cả rồi. Nhưng mà không phải cũng sẽ có một loại khả năng, một loại tình cảm có thể vượt qua luân hồi, để cho chị còn nhớ tới tôi sao?"
Maisie sợ hãi, nàng không biết cái người kỳ quái này đang nói cái gì, muốn lễ phép mà rút tay lại, nhưng đối phương lại đang túm chặt, siết đến bàn tay nàng đều đỏ lên.
"Chị là ai." Thanh âm của Maisie run lên, "Tôi không biết chị. Mẹ tôi bảo không được nói chuyện với người lạ."
"Chị sao lại không biết tôi." Lưu Đình kéo nàng đến gần, giọng điệu mang theo sự nôn nóng mà bức thiết, lạnh lùng nói, "Chị đã nói, chị sẽ luôn luôn ở bên cạnh tôi giúp đỡ tôi! Chị sao có thể quên, sao có thể!".
Maisie la hét thất thanh bật khóc thật lớn, phía dưới cầu thang có một chiếc xe chạy tới, một người đàn ông từ trong xe lao ra, hô lớn: "Maisie!".
Maisie nghe được thanh âm của ba mình, lập tức xoay người đáp: "Ba ba!".
"Ai đó! Buông con gái tôi ra!" Ba của Maisie liếc mắt một cái liền nhìn ra sự cổ quái của Lưu Đình, lớn tiếng quát. Lưu Đình hoảng hốt luống cuống, liền buông tay Maisie ra.
Ngay trước lúc nàng buông tay, Maisie rốt cuộc nhìn thấy ba của mình vừa nôn nóng vừa mừng rỡ, giãy mạnh lùi người vùng thoát ra.
Theo tiếng hét thất thanh của ba Maisie, thân hình của Maisie ngã ngửa ra sau, dưới chân là khoảng không, vẻ kinh hoảng chưa trấn định còn ngưng đọng ở trên mặt, thân hình nho nhỏ từ trên bậc thang cao cao ngã xuống.
Ánh mắt của Lưu Đình đông cứng.
Bên tai vẫn là tiếng mưa rơi như trút nước, ở chỗ xa nhất mà ngọn đèn đường có thể chiếu sáng được, một cây dù nằm lật úp trên mặt đất, gió lớn nhiều lần đem nó nhấc lên, bị cuốn vào nơi sâu bên trong bóng tối.
Tiếng gào thét phẫn nộ của ba Maisie cùng tiếng thét chói tai của Lưu lão sư ở lầu hai làm cho Lưu Đình phục hồi lại tinh thần.
"Còn thất thần làm gì." Liễu Khôn Nghi không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau Lưu Đình, trong khoảnh khắc bàn tay khoát lên trên đầu vai của nàng, Lưu Đình cảm giác được một cỗ hàn ý mãnh liệt thấm nhập toàn thân nàng, khiến cho nàng không thể động đậy.
"Đi."
Nếu như không phải Liễu Khôn Nghi xuất hiện đúng lúc mang nàng đi, Lưu Đình thật không biết chính mình còn có thể làm ra chuyện gì nữa.
"Cô còn có thể làm cái gì, chẳng lẽ muốn bắt cóc tiểu cô nương đó sao?" Bên trong Liễu trạch, Liễu Khôn Nghi cầm khăn mặt trong tay, nhẹ nhàng lau khô mái tóc dài của chính mình bị mưa xối ướt, rượu nóng ở phía trước, lạnh nhạt nhìn Lưu Đình.
Lưu Đình đỏ hồng hai mắt, cả buổi mới lên tiếng: "Có cái gì mà không thể."
Liễu Khôn Nghi nói: "Cô thích nàng."
Lưu Đình giống như bị chọc giận, trong giọng nói rõ ràng mang theo nộ khí: "Không được sao? Có liên quan gì đến cô!".
Liễu Khôn Nghi sáng tỏ, cười nói: "Sự yêu thích của cô chính là ích kỷ như vậy."
Lưu Đình đột ngột đứng lên, lớn tiếng nói: "Cô có thể nói tôi vi phạm pháp lệnh, có thể nói tôi vi phạm lời hứa, nhưng chỉ có một điều duy nhất không cho phép cô chất vấn, đó chính là tình cảm của tôi đối với Mạnh Hân! Nàng là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này, là nỗi bận tâm lớn nhất của tôi, nàng lại vì tôi mà chết...... Cô muốn tôi như thế nào có thể quên nàng...... Tôi muốn gặp lại nàng một lần chính là ích kỷ sao?! Đúng vậy, tôi chính là ích kỷ! Mọi người đều ích kỷ! Tôi phải làm thế nào để vị tha? Nàng mất đi trí nhớ kiếp trước nhưng tôi vẫn còn rành rành ở chỗ này! Tôi còn nhớ rõ tất cả mọi thứ!" Lưu Đình siết chặt bàn tay, đánh vào ngực mình, "Tôi quên không được!".
Những lời này vừa gầm thét ra nước mắt của chính nàng cũng rơi xuống, đối mặt với những chất vấn trùng trùng lớp lớp của nàng, Liễu Khôn Nghi vẫn như trước bình tĩnh, biểu cảm trên mặt thậm chí còn không có một tia biến hóa, vẫn như trước nhìn Lưu Đình giống như đang nhìn một đứa trẻ.
Nàng xếp khăn mặt lại gọn gàng, đặt lên bàn, đi đến trước mặt Lưu Đình nhìn thẳng vào nàng và nói: "Cho nên, cách thức cô hoài niệm nàng chính là nói ra chút chuyện không thể hiểu được với một người đã chuyển thế, căn bản nhớ không nổi bất cứ chuyện gì của kiếp trước, hay là trong đêm mưa hù dọa nàng, làm cho một cô bé sáu tuổi từ trên bậc thang ngã xuống? Cô cảm thấy với loại cách thức nào thì cô có thể thành công, loại cách thức nào thì đối phương có thể dễ chịu? Chưa nói đến việc cô đã phản bội giao ước cùng tôi, có phải sẽ bị Minh phủ bắt trở về hay không, làm mất sạch danh dự của Liễu gia tôi, chỉ nói đến việc cô đã làm cái gì đối với người cô thích. Người thân duy nhất? Nỗi bận tâm lớn nhất? Nói ra được cũng thật đường hoàng, lúc nàng uống canh Mạnh Bà không có ai ép buộc nàng, đó là quyết định của chính nàng, nàng quyết định quên đi toàn bộ kiếp trước, buông bỏ toàn bộ kiếp trước, bao gồm cô. Cô cảm thấy làm cho nàng nhớ lại kiếp trước bị mưu sát, phân thây chính là một chuyện tốt sao?" Ánh mắt của Liễu Khôn Nghi trở nên sắc bén.
"Cô quên không được đó là chuyện của cô. Nàng có được đời này kiếp này mỹ mãn, cô quên không được nàng lại muốn cho nàng nhớ tới chuyện thống khổ nhất, đây là cái mà cô gọi là nỗi bận tâm lớn nhất? Kết quả của sự suy tính trăm phương ngàn kế của cô chính là làm cho bi kịch tái diễn, bây giờ cô nói cho tôi biết, cô có phải đã muốn làm cho nàng nhớ lại cô, nhớ lại kiếp trước, tất cả những chuyện khác đều bất chấp đúng không?"
Từng câu từng chữ của Liễu Khôn Nghi đều quấn chặt ở nơi khó chịu nhất trong lòng Lưu Đình, Lưu Đình muốn phản bác, nhưng lời nói vừa đến bên miệng, tất cả những gì có thể nhớ tới đều là từ ngữ tùy hứng vô lễ.
"Cô thật ra rất hiểu chính mình." Liễu Khôn Nghi nói, "Cô thật sự chính là ích kỷ."
Lưu Đình thoát lực mà ngồi khuỵu trên mặt đất, không nói một lời.
Trận mưa bên ngoài vẫn rơi không ngừng, nhưng mái hiên của Liễu trạch đã đem nước mưa dẫn về hướng lục hồ. Tiếng mưa giông càn rỡ biến thành tiếng nước chảy nhỏ giọt dễ chịu.
Mãi cho đến sau nửa đêm Lưu Đình vẫn còn ở chỗ cũ, khối thân thể này đã muốn đông cứng, quần áo dán chặt trên da thịt rất khó chịu, giống như tự ngược đãi bản thân, nàng vẫn ở chỗ này, đang tự hỏi một vấn đề.
Nàng vẫn là không thể suy nghĩ thông suốt.
"Cô có thể nói cho tôi biết hay không." Thanh âm của Lưu Đình mang theo cảm giác khàn đục rõ rệt, "Tôi nên làm như thế nào. Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, tôi cũng không muốn nàng bởi vì tôi mà bị tổn thương. Cô nói đúng, tất cả những gì tôi làm hiện tại đối với nàng là không công bằng. Nàng đã quên tôi...... Nhưng tôi có nên quên nàng không? Cứ đơn giản như vậy mà chặt đứt toàn bộ, quên đi kiếp trước sao? Tôi rốt cuộc nên làm như thế nào?".
Một chiếc khăn dài mềm mại phủ ở trên đầu nàng, che đi gương mặt nàng đang không ngừng rơi lệ.
Liễu Khôn Nghi đứng ở bên cạnh nàng, nhìn mưa phùn trong đêm, cảm thụ hơi nước ẩm ướt lan ra trên khuôn mặt mình.
"Quên đi cần phải có dũng khí, nghi hoặc cần phải có dũng khí. Chân chính có dũng khí là người lựa chọn bắt đầu lại một lần nữa."
Liễu Khôn Nghi nói xong câu đó liền bỏ đi.
Lưu Đình ngồi tại chỗ, trầm mặc cho đến bình minh.
Đêm đó Liễu Khôn Nghi cũng không ngủ, lôi kéo Phó Uyên Di đang ngáp liên tục ngồi vào một chỗ khuất, vừa uống rượu vừa quan sát Lưu Đình.
"Cậu khẳng định mắng vài câu thì đứa nhỏ này có thể suy nghĩ thông suốt sao?" Phó Uyên Di hỏi.
Liễu Khôn Nghi nói: "Hồn phách của nàng dù sao vẫn là một đứa nhỏ, tất cả những đứa nhỏ trong quá trình trưởng thành đều có thể phạm sai lầm, uốn nắn kịp thời là tốt rồi. Nàng rất thông minh, có thể hiểu được."
Phó Uyên Di gật đầu: "Cho nên, mặc dù từ nhỏ bị tớ khi dễ nhưng cậu cũng không ghi hận tớ, hóa ra là vì cậu có một trái tim rộng lớn lại nhân từ như vậy a. Đã nói cậu thích tiểu cô nương mà, tớ đốt đồng nữ cho cậu thật sự là không có sai."
Liễu Khôn Nghi tay cầm chén rượu dừng lại một chút, chỉ thấy thân chén chậm rãi hiện ra vết nứt, chỉ nghe "bụp" một tiếng, chén rượu bị nàng tay không bóp vỡ, nát vụn.
Ngay khi Phó Uyên Di vừa nghe được động tĩnh đó cảm thấy khó hiểu, một thanh cự đao đã lơ lửng vung