Đồi núi vạn dặm khô cằn đầy rẫy những hài cốt, thiên địa chỉ toàn một màu, giống như là bị một tấm vải bố cũ kỹ dính máu che phủ, vừa trầm vừa bẩn, trong không khí rõ ràng là mùi hương gay mũi.
Lâm Cung chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nơi này không giống nhân gian.
"Ngươi rốt cuộc đã tỉnh rồi sao?"
Giữa vạn vật vẩn đục, bỗng nhiên có một giọng nói thanh thúy tươi đẹp, Lâm Cung quay đầu lại, nhìn thấy vị Minh phủ tướng quân kia đang ngồi xếp bằng ở phía sau nàng, không biết đã ở đó ngắm nhìn bao lâu rồi, một đôi mắt sắc bén tựa như tranh vẽ, đảo mắt nhìn chung quanh, giống như một gã thợ săn nhạy bén. Tay phải của nàng còn đang bị bạch cốt tiên quấn chặt, vết máu loang lỗ, mà đầu còn lại của bạch cốt tiên vẫn như trước trói lấy hai tay Lâm Cung ở sau lưng.
"Đây là đâu?" Lâm Cung hỏi.
"Yêu giới."
"Yêu giới?"
Ngọc Chi ngẫm lại cảm thấy buồn cười: "Trước khi đi đến Nhân giới để bắt ngươi, ta đang ở Vong Mệnh Cốc của Yêu giới tróc nã đào phạm của Minh phủ. Tên đào phạm kia thực ra cũng chẳng đáng để lưu tâm, nhưng ta lại bị yêu thú kịch độc trong cốc bắn ra yêu khí toàn thân, cho dù có đi khắp một vòng Tứ giới cũng khó mà xua tan hết sạch. Hẳn là cốc chủ của Vong Mệnh Cốc kia trở về, thấy con ngựa yêu dấu của hắn bị giết, cơn thịnh nộ trỗi dậy, lần tìm theo yêu khí đem ta túm trở về. Lẽ ra chuyện giữa ngươi và ta ở Nhân giới đã có thể giải quyết, nhưng lại đột nhiên nảy sinh biến cố này, ta cũng không dự đoán được."
Mí mắt của Lâm Cung khẽ giật giật, bất luận là người hay là quỷ nàng vẫn luôn ở Nhân giới, chưa từng đi đến Tam giới còn lại, tất nhiên không biết Vong Mệnh Cốc trong lời nói của Ngọc Chi là loại địa phương nào, chỉ là tên tặc nô Minh phủ này đây đích thật giảo hoạt lợi hại, ngay cả nàng ta cũng không tránh thoát được cái bẫy đó, vậy chắc chắn là hung hiểm đến không thể tưởng tượng.
"Chỗ này chính là Vong Mệnh Cốc?" Lâm Cung hỏi.
"Nếu là Vong Mệnh Cốc thì tốt rồi, địa thế và yêu thú ta đều quen thuộc, ít nhất có thể dẫn đường đi ra ngoài. Nhưng địa phương tồi tàn này bổn tướng quân quả thật là chưa từng đến, có thể là ảo cảnh do yêu thú bày ra." Ngọc Chi vốn là bị thương, minh khí hư nhược, nói một tràng thế này làm nàng thở hổn hển không dứt, suýt chút nữa thở không nổi, sau khi dừng lại một hồi lâu ho khan liên tiếp vài tiếng xem như cũng có thể hồi phục được chút ít, lúc mở miệng nói lại yếu đi một chút, "Yêu quái đạo hạnh cao thâm có thể bày ra toàn giới, vô biên vô hạn, muốn đi ra khỏi mê trận chỉ có thể tìm được mắt trận...... Vốn dĩ với sức lực của ngươi và ta cũng không phải việc khó, chỉ là......" Nàng nâng cánh tay lên, "Bạch cốt tiên này có thật là chém không đứt không? Ngươi thử cởi bỏ xem sao?".
Lâm Cung thật sự không muốn đối đáp với nàng nữa, nhưng xem ra nơi đồi núi khô cằn này quả thực là yêu khí lan tràn, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể có một con mãnh thú lao ra. Hai tay nàng bị trói ở sau lưng, pháp khí cũng xem như tàn phế, tên tặc nô Minh phủ này tuy rằng đáng ghét, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể hợp tác lẫn nhau, lợi dụng nàng ta thoát ra khỏi nơi này mới là thượng sách.
"Nếu có thể cởi bỏ sao ta lại không làm? Bạch cốt tiên vốn có gai xương, một khi hút máu người khác sẽ gắt gao hấp thụ, mãi cho đến khi hút khô khí huyết, mới có thể tự động tháo mở, bằng không thì cho dù ngươi có dùng đến thiên thần pháp khí cũng chưa chắc có thể lay động được nó một chút nào."
Ngọc Chi lại hỏi: "Vậy bên phía hai tay ngươi thì sao?".
Lâm Cung tức giận: "Đã nói là đều có gai xương cả, ngươi càn quấy một trận hoàn toàn làm cho gai xương đan quấn vào nhau rồi, làm sao mà cởi bỏ?".
Quả nhiên là tự mình tạo nghiệp chướng. Ngọc Chi ai thán nói: "Nếu như Sơn Hải họa kích của ta có trong tay, chỉ cần một phát là có thể chặt nát tiểu cốt đầu này rồi."
Lâm Cung khinh thường cười khẩy, vươn thẳng thắt lưng, tuy rằng hai tay bị trói ở sau lưng, nhưng vẫn là bộ dáng hào khí của một vị tướng lĩnh.
"Nếu muốn tìm mắt trận, ngươi vì sao còn phí thời gian ngồi ở đây?" Lâm Cung nói với Ngọc Chi, "Đứng lên."
Ngọc Chi rũ hai vai, bên dưới khóe miệng còn có một vệt máu đã khô đọng. Sắc mặt nàng tựa như tờ giấy trắng, trên mặt mang theo nụ cười suy yếu: "Tiểu nương tử đây là đã suy nghĩ ra biện pháp tốt để xuất trận? Hay là muốn lôi kéo bổn tướng quân thân tàn chí kiên đi tới đi lui vài vòng vô mục đích ở nơi đồi núi hoang dã bất cứ lúc nào cũng có thể có yêu thú nhảy ra này, chỉ để thử thời vận?".
Lâm Cung không nói lời nào, bật người một phát, bạch cốt tiên chấn động mạnh, trực tiếp hất Ngọc Chi lên.
Lâm Cung nói: "Ngồi đợi một chỗ mắt trận sẽ tự động chạy đến trước mặt ngươi sao?".
Ngọc Chi không phản bác.
Thật sự là không dự đoán được Quỷ Vương này đi đến đâu tính tình cũng không nhỏ, lắc lư vài cái mới miễn cưỡng ổn định được thân mình, không thì đã ngã lộn nhào vào trong khe núi rồi.
Lâm Cung kéo theo Ngọc Chi nửa chết nửa sống đi xuống chân núi, Ngọc Chi trụ ổn vài bước rồi lại không thể ổn định được nữa, bị kéo đi về phía trước, bước chân loạng choạng, đi một bước lại ho ba tiếng.
Trên bầu trời thỉnh thoảng lại có hỏa cầu kỳ quái rơi xuống, dưới chân là bãi cát bồi đáng sợ nếu không cẩn thận sẽ lặng lẽ giẫm chân vào. Lâm Cung không thể đem hồn phách nâng lên giữa không trung, chỉ có thể giống như người bình thường gian khổ hành tẩu. Ngọc Chi ở phía sau nàng lại nửa chết nửa sống, một thân áo giáp nặng nề cũng không cởi bỏ, bị gió nóng thiêu đốt đến nóng rực, mồ hôi dĩ nhiên không ngừng bốc lên, miệng khô lưỡi khô trong bụng trống rỗng, thế nhưng cảnh sắc trước mắt lại hoàn toàn chưa từng biến đổi,