Bốn tháng trước, ba của Lưu Khả đi kiểm tra sức khỏe phát hiện bị ung thư gan thời kì cuối, Lưu gia lập tức cảm giác áp lực bội phần. Việc xuất ngoại đã dự tính trước của Lưu Khả cũng bị hoãn lại, tâm tình không tốt.
Ba nàng không quá hai tháng sau liền qua đời, nàng sợ mẹ nàng ở một mình suy nghĩ lung tung, lại sinh bệnh gì nữa thì thực phiền chết. Liền tụ hợp vài người chị em bạn bè cũ của mẹ nàng dụ dỗ bà ấy xuất ngoại vui chơi mua sắm, để xua tan chút áp lực sau khi mất đi người bạn đời.
Nào ngờ sau khi du ngoạn một vòng châu Âu, mẹ nàng lại dẫn theo một gã trai trẻ tóc vàng mắt xanh từ nước ngoài trở về, luôn miệng nói muốn cùng hắn kết hôn. Lưu Khả choáng váng, gã trai này mới 28 tuổi, còn nhỏ hơn mình một tuổi, tìm một người cha dượng như vậy trở về là muốn dằn vặt ai đây chứ? Gã trai trẻ ngoại quốc rất ân cần niềm nở, cả ngày dỗ dành chiều chuộng đến mức mẹ nàng mặt mày rạng rỡ, Lưu Khả tuy rằng cảm thấy chuyện này thực ghê tởm, nhưng dù thế nào thì mẹ nàng cũng có người chiếu cố, đành tùy ý bọn họ thôi.
Mẹ nàng nói muốn cùng với bạn trai trẻ ra nước ngoài sống, ở trong hoàn cảnh lạ lẫm cũng có thể giúp cho bà ấy quên đi một ít chuyện thương tâm. Lưu Khả cân nhắc: Còn không phải chính là muốn nhanh chóng quên đi ba ta sao? Được, các ngươi cứ đi đi, mắt không thấy tâm không phiền. Kết quả là gã bạn trai kia nói muốn Lưu Khả cùng đi, Lưu Khả vô cùng kinh ngạc, hỏi hắn có ý tứ gì. Gã bạn trai vẻ mặt đỏ ửng, giang hai cánh tay ra làm thành tư thế muốn ôm lấy, Lưu Khả liền tung một cước đá vào hạ bộ của hắn.
"Tưởng mình đẹp lắm sao! Son of a bitch!"
Mẹ nàng vẫn cứ không chút do dự mà rời đi, Lưu Khả tâm phiền ý loạn liên tục mơ phải ác mộng, cân nặng sụt mất vài ký. Tinh thần không tốt chính là lúc tìm đến những trò chơi kích thích, đem lá cần sa đã lâu không đụng tới quấn thành điếu hút hai ngụm, vừa ra khỏi cửa liền bị xe đụng, cánh tay trái bị gãy xương.
Lưu Khả quả thực muốn sụp đổ.
Muốn ở lại trong bệnh viện để có được khoảng thời gian thanh tịnh, trời phải mưa gái lớn phải lấy chồng*, nàng có thể làm gì được bây giờ? Đành coi như xui xẻo vậy.
(*Trời phải mưa gái lớn phải lấy chồng: câu tục ngữ ý nói có những chuyện là do ý trời, không cách nào xoay chuyển được)
Mỗi khi nàng gặp chuyện xui xẻo đều nhớ tới một người, trong khoảng thời gian này ở bệnh viện nàng lại càng không thể xua đi hình ảnh gương mặt người kia ra khỏi đầu mình. Nhiều năm như vậy rồi, vì sao ký ức vẫn như còn mới mẻ?
Nàng có chút sợ hãi, không biết hàng loạt những chuyện này có phải là do nhân quả báo ứng hay không — không phải là sẽ không có báo ứng, chỉ là thời điểm chưa tới, mà hiện tại thì đã đến lúc rồi.
Bản thân một mình ở lại bệnh viện cảm thấy không ổn, liền tìm chị em tốt Cố Đông Thần đến làm bạn cho đỡ sợ.
Cố Đông Thần xem như là người bạn tốt cuối cùng của nàng, vốn không có bản lĩnh gì nhiều tìm không được công việc tốt, từ đầu đến cuối vẫn là làm việc cho Giang Sơn Truyền Thông. Chức vị này cũng là nhờ Lưu Khả mở cửa sau cho nàng đi, bằng không thì nàng cũng chỉ có thể làm một nhân viên tạp vụ, một tháng lãnh hai ba nghìn đồng. Thói đời gian khổ, Cố Đông Thần vô cùng cảm kích Lưu Khả, cho nên Lưu Khả muốn nàng làm cái gì nàng cơ bản đều thuận theo.
Có thêm một người càng thêm can đảm, Lưu Khả ngủ ngon hơn được một chút. Mộng đẹp còn chưa kéo dài được mấy ngày, bỗng một đêm nàng giật mình tỉnh giấc, cảm giác trong chăn có người. Lúc ấy trong đầu nàng "Ông" vang một tiếng, một cước đá văng người trong chăn xuống sàn. Nhìn kỹ lại thì thấy đó chính là Cố Đông Thần.
"Cô có bệnh à!" Lưu Khả mắng, "Có giường bên kia không ngủ lại chui vào chỗ này của tôi làm gì! Tôi còn tưởng là quỷ!".
Cố Đông Thần không chút tức giận, một lần nữa ngồi trở lại bên người nàng, lôi kéo tay nàng ôn nhu nói: "Được được được, là tôi sai rồi, cô đừng tức giận."
Lưu Khả bị nàng sờ chạm trong lòng nổi cáu, lập tức rút tay ra: "Làm gì vậy hả, sờ cái rắm, không thấy buồn nôn sao?".
Cố Đông Thần chăm chú nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: "Cô thật sự cảm thấy tôi buồn nôn sao? Xem ra cô một chút cũng không hiểu được tâm tư của tôi."
Lưu Khả: "......Tâm tư cái gì? Cô đối với tôi có thể có tâm tư gì chứ? Chẳng lẽ cô là đồng tính luyến ái?".
Cố Đông Thần không nói gì.
Nói đến đồng tính luyến ái Lưu Khả liền nhớ tới Du Hân Niệm cùng Lô mạn khiến cho nàng cả người không được thoải mái, toàn bộ da gà đều nổi lên!
"Cút xéo đi!" Lưu Khả quát.
Cố Đông Thần không nghĩ mình sẽ bị đối xử như vậy, cũng không muốn Lưu Khả lại tức giận nữa, hốc mắt ẩm ướt bỏ đi.
Những chuyện như thế cứ liên tiếp nối đuôi nhau kéo tới, tựa như bị Phật Quan Âm nghìn tay tát tới tấp vào mặt, dừng cũng dừng không được.
Lưu Khả vô cùng ưu phiền.
Không để ý đến cánh tay bị thương, Lưu Khả hẹn một gã đàn ông khỏe mạnh đến nhà, muốn tìm sảng khoái khai thông khí huyết một chút. Chính vào lúc cuộc vận động đang phun trào đến cực điểm, bất thình lình có người đẩy cửa tiến vào. Lưu Khả và người bạn trai đáng lẽ đang ở Mỹ bốn mắt nhìn nhau, người bạn trai sửng sốt vài giây sau đó đột nhiên nộ khí xung thiên, cầm lấy chậu hoa trên bàn ném tới, đập thẳng vào giữa lưng vị nhân tình kia của Lưu Khả. Nhân tình quần áo còn chưa mặc chỉnh tề liền nhanh chóng bỏ chạy, người bạn trai bước tới túm tóc nàng hung hăng vung lên hai cái tát:
"Đồ đê tiện! Lại dám ở sau lưng lão tử trộm tinh! Lão tử đánh chết cô!"
Cánh tay bị gãy của Lưu Khả bị hắn nắm, đau đớn khiến cho toàn bộ sức lực còn lại trong thân thể bùng nổ, liền dùng đầu đánh tới, đánh gục bạn trai biến hắn thành bạn trai cũ.
Trong khoảng thời gian bốn tháng ngắn ngủi Lưu Khả mất đi toàn bộ những thứ trọng yếu, tâm phiền ý loạn bốn chữ này không cách nào miêu tả hết được cảm giác của nàng.
Nhưng mà sự tình còn chưa chấm dứt.
Ngay sau khi Lưu Khả đi miếu thờ khấn lạy thần linh thì vào đêm đó, nàng cũng không hề được phù hộ, ngược lại gặp phải một giấc mơ hết sức đáng sợ.
Trong mơ Khương Cầm âm hồn bất tán từ bên giường của nàng đột nhiên ló mặt lên, hai tròng mắt gắt gao nhìn nàng chằm chằm. Lưu Khả kinh hãi muốn chạy trốn, thế nhưng thân thể lại bị vây hãm ở trên giường không thể nhúc nhích.
Khương Cầm chậm rãi tiến tới, nằm ở trên người nàng, liếm láp khuôn mặt nàng, cười nói: "Toàn bộ những thứ này đều là cô gieo gió gặt bão. Có điều, tôi sẽ không cho cô chết thoải mái như vậy. Tôi muốn cô phải nếm trải tận cùng thống khổ, giống như ta năm đó vậy."
Lưu Khả điên cuồng giãy dụa nhưng thân thể cũng không nghe lời nàng, Khương Cầm hung hăng vung tay quét qua, da thịt trên mặt Lưu Khả bị lật lên, máu tươi văng khắp nơi.
Cơn ác mộng ngay lúc đó bị cắt đứt.
Lưu Khả tỉnh giấc thở hổn hển toàn thân đều là mồ hôi lạnh, trong phòng ngủ yên tĩnh đến lạnh lẽo, không có Khương Cầm, không có máu tươi.
Nhưng mà trên mặt lại có chút đau đớn, Lưu Khả có phần sợ hãi sờ sờ mặt mình, đau buốt.
Mở hết toàn bộ đèn trong phòng lên, Lưu Khả đi ra khỏi phòng ngủ. Quét mắt nhìn khắp nhà, lưu ý đến từng ngóc ngách, sau đó đi vào phòng vệ sinh. Nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước khi nhìn vào gương, nhưng khi nàng nhìn thấy trong gương là khuôn mặt mình có thêm vài vệt máu, vẫn sợ tới mức gào thét thất thanh.
"Là nàng đã trở về...... Nhất định là vậy......" Lưu Khả vuốt mặt mình, mấy đầu ngón tay không ngừng run rẩy, "Nàng có cái gì mà oán hận tôi, tôi bồi thường tiền cho nàng nàng cũng đã nhận a, nàng là cam tâm tình nguyện cùng tôi giao dịch, bằng không thì người mẹ xui xẻo kia của nàng làm sao có thể sống đến bây giờ? Tôi cũng chưa từng nói là nhất định có thể chữa lành được khuôn mặt nàng mà, cuối cùng cũng là chính nàng tự mình nhảy lầu! Nàng đầu óc hẹp hòi sống không nổi, có liên quan gì đến tôi chứ!".
Lưu Khả tức giận không thể nén được, tức giận đến mức hai bên huyệt thái dương mạch đập dữ dội đau nhức. Tương tác với cơn thịnh nộ của nàng, Phó Uyên Di ngồi đối diện có phần quá mức lạnh lùng.
Nhân viên lễ tân quay trở lại, nhìn thấy Du Hân Niệm đang ngồi đó liền tức giận.
Căn bản không cần mở miệng, Du Hân Niệm nhìn sắc mặt của nàng ta liền biết nhất định gặp trở ngại rồi.
"Giám đốc nói nàng không cần trợ lý, cô có thể đi được rồi." Nhân viên lễ tân cố hết sức đè nén cơn giận, nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn tràn đầy địch ý.
"Thôi được, cảm ơn cô." Du Hân Niệm bỏ lại những lời này rồi bước đi.
Vừa xấu hổ, lại vừa mất hết tôn nghiêm.
Nàng thực áy náy, đối với vị nhân viên lễ tân kia, cũng là đối với chính mình.
......Phó Uyên Di lấy ra một chiếc gương đồng, đặt lên trên bàn.
Lưu Khả nhìn chiếc gương