Phó Uyên Di ngồi trên băng ghế dài bên cạnh Vương Phương, nghe đến chán ngấy mấy âm thanh nói hát thô kệch, lại đuổi hết mấy người đến bắt chuyện, Du Hân Niệm vẫn còn ở trong phòng chưa chịu ra.
Nàng lay động sợi dây xích vẫn luôn nắm trong tay, Du Hân Niệm lúc này mới chậm rãi theo hướng sợi xích bay trở về.
"Sao?" Thấy Du Hân Niệm mãi vẫn không nói chuyện, Phó Uyên Di hắng giọng một tiếng, "Nghe được gì không?".
Du Hân Niệm đứng ở trước mặt nàng, đầu cúi gục, thần sắc cô đơn, quả thực là dáng vẻ của một kẻ cô độc đáng thương không nhà để về.
Du Hân Niệm không nói lời nào, Phó Uyên Di cũng không hỏi nàng nữa, vỗ vỗ vai đẩy nàng về phía trước trở vào trong thân thể Vương Phương.
Tứ chi nhẹ tênh bỗng chốc trở nên nặng nề, Du Hân Niệm trở vào trong thân thể Vương Phương đầu tiên là kiềm chế không được mà nôn một trận. Phó Uyên Di vuốt lưng giúp nàng: "Ai nha nha, là tôi sai rồi."
Du Hân Niệm lồng ngực không ngừng phập phồng, quay đầu lại nhìn nàng: "Cô...... sai cái gì?".
"Không nên nghĩ cách cho cô."
"......"
"Đi về nghỉ ngơi trước đi."
Du Hân Niệm nhìn thấy Lô Mạn cùng trợ lý leo lên xe, nhớ lại cuộc đối thoại giữa nàng ấy và Lưu Khả, cảm giác cực kỳ khó chịu.
"Phó tiểu thư, nhờ cô giúp tôi một chuyện." Du Hân Niệm lôi kéo hai tay Phó Uyên Di, giọng nói khẩn thiết.
"Không được." Không đợi nàng nói xong lời thỉnh cầu, Phó Uyên Di đã quyết đoán cự tuyệt nàng.
"Cô......"
Phó Uyên Di nói: "Cô muốn lại một lần nữa thoát ly thân thể Vương Phương để theo dõi Lô Mạn có phải không? Không thể được."
"Vì sao?!"
"Tách rời cảng tránh gió của cô càng thường xuyên, cô sẽ càng dễ dàng hóa thành ác quỷ. Cho dù cô may mắn tránh được một kiếp, giữa hồn phách của cô và thân thể của Vương Phương vốn dĩ không có Khóa Tâm, sẽ càng ngày càng không phù hợp. Cô tách khỏi thân thể Vương Phương vượt quá khoảng cách 1km, nguy hiểm sẽ gia tăng rất nhiều. Trước đó sở dĩ tôi đem hồn phách của cô kéo ra, là bởi vì có tôi nắm giữ trong tay thì có thể giảm thiểu mức độ nguy hiểm. Quan trọng nhất là cô sẽ không thể liên tục chịu đựng nổi, thể trọng của Vương Phương đang sụt giảm nhanh chóng, sau khi trở lại nhập thể có bao nhiêu khó chịu, chính cô hẳn là rõ ràng nhất."
Xe của Lô Mạn đã sắp sửa chạy ra khỏi cổng rồi, rồi sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của nàng.
"Tôi sẽ cẩn thận, thật đó, hơn nữa linh hồn xuất khiếu đã nhiều lần như vậy cũng không có vấn đề gì, không phải là trong vòng bảy ngày phải trở lại sao? Tôi không cần đến bảy ngày, rất nhanh sẽ trở lại."
"Không được."
"Phó Uyên Di!" Du Hân Niệm siết chặt lấy cánh tay đối phương, trong mắt lấp lánh nước, nhưng trên gương mặt lại tràn đầy quật cường. Lúc gọi lớn cái tên "Phó Uyên Di" nàng vừa vội vừa giận, nhìn thấy rõ ràng Phó Uyên Di không có biểu cảm tranh chấp, giọng nói của nàng yếu hơn nữa, gần như là cầu xin, "Xem như tôi cầu xin cô...... Cô giúp tôi lần này đi, chuyện này đối với tôi mà nói thật sự rất quan trọng!".
"Không được." Phó Uyên Di giọng chắc như đinh đóng cột.
Không có Phó Uyên Di hỗ trợ Du Hân Niệm căn bản không thể xuất khỏi thân thể Vương Phương được, nàng nghiến chặt răng, định chạy bộ đuổi theo, lại đột nhiên nghe Lưu Khả ở sau lưng nàng gọi lớn: "Này! Vương Phương! Cô lại đây!".
Bàn chân sắp cất bước đột nhiên dừng lại.
"Làm gì vậy hả, gọi cô đấy, đến đây!" Lưu Khả cáu kỉnh trở vào trong phòng, mở cửa ra cho nàng.
Đuổi theo Lô Mạn, ký ức của Lưu Khả, rốt cuộc là thứ nào quan trọng hơn?
Cứ cho là nàng có thể đuổi theo Lô Mạn, bắn ra Nhiếp Hồn Tên thu lấy Huyết Tâm của nàng ấy. Nhưng mà hiện tại Lưu Khả đối với nàng không hề phòng bị, bản thân Lô Mạn lại là một người có lòng phòng bị rất mạnh, đừng nói là tác động đến tâm tình của nàng ấy để lấy Huyết Tâm, ngay cả việc tới gần nàng ấy cũng chưa chắc làm được.
Phó Uyên Di ở phía sau nàng khẽ nói: "Vất vả lắm mới kề cận được Lưu Khả, đừng vì nhất thời tùy hứng mà làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch."
Du Hân Niệm nhắm mắt lại, rất không cam tâm, nhưng nàng biết Phó Uyên Di nói đúng.
Du Hân Niệm nghiến răng, xoay người sượt qua vai Phó Uyên Di đi trở lại vào phòng của Lưu Khả.
Lưu Khả cũng đã sức cùng lực kiệt, vọt đi tắm sau đó liền leo lên giường nằm, nói với Du Hân Niệm: "Cô có mang theo thập phương kính chứ?".
Du Hân Niệm không nói gì, chỉ gật gật đầu.
"Cô chiếu thử cho tôi, xem trong phòng này có quỷ không?"
Du Hân Niệm cứng nhắc cầm thập phương kính xoay người chiếu một vòng quanh căn phòng.
"Mẹ nó, quỷ cũng kinh sợ không dám xuất hiện. Nhưng cô nói xem tôi tại sao vẫn còn xui xẻo như vậy chứ? Chính là họ Lô vừa rồi, nếu còn đến nữa cô đuổi đi cho tôi, có nghe không?"
Thấy đối phương vẫn không nói chuyện, Lưu Khả cố ý xoay người lại nhìn thoáng qua. Hai mắt đờ đẫn của Vương Phương tựa như còn chưa tỉnh ngủ, sắc mặt vừa trắng vừa vàng nhìn qua so với nàng còn tang thương hơn.
"Quên đi quên đi, dù sao cô cũng không hiểu." Lưu Khả phất tay, "Cô giúp tôi quan sát thật kỹ tình huống trong phòng là tốt rồi, không được lười biếng a."
Lưu Khả ngủ rất nhanh, Du Hân Niệm ngồi ở trong phòng, từng cơn khó chịu do linh hồn xuất khiếu lại dâng lên. Không chỉ muốn nôn mửa, mà các khớp xương toàn thân cũng đều căng siết, trong mạch máu tựa hồ có cây kim châm vô hình, nó bơi tới chỗ nào, chỗ đó liền đau đớn dữ dội.
Du Hân Niệm gục đầu xuống, mạnh mẽ kiềm chế.
Xe của Lô Mạn chạy đến khu vực nội thành, một mạch tiến thẳng ra bờ biển.
Khi đến được bến cảng thì bầu trời đã đầy sao, chiếc du thuyền "Lady Sheena" của nàng vẫn đậu ở đó, giống như một con thú nhỏ ngủ say.
"Sao cô lại đến đây?"
Lô Mạn quay đầu lại, thấy xe của Tương Tranh Thanh không biết từ lúc nào đã dừng ở phía sau nàng.
Lô Mạn chỉ nhìn nàng một cái, không nói chuyện, đem ánh mắt vòng trở về, không biết là đang nhìn mặt biển, màn đêm, hay là Lady Sheena.
Tương Tranh Thanh từ trong xe bước ra, đứng ở bên cạnh nàng. Hai người cứ như vậy yên lặng không nói gì.
Sau khi mặt trời xuống núi thời tiết không hề ấm áp, khí lạnh trong từng cơn gió lại càng rõ rệt hơn.
Tương Tranh Thanh đứng một lúc cũng mệt, liền ngồi xuống trên bờ cát, kéo theo Lô Mạn cùng ngồi.
"Tôi còn tưởng cô sẽ không tới chỗ này chứ." Tương Tranh Thanh nhìn số hiệu của Lady Sheena, đã nhiều năm như vậy, chiếc du thuyền này cũng chưa từng ra khơi, tựa như Lô Mạn chưa bao giờ đến mộ Du Hân Niệm nhìn qua một lần.
Tương Tranh Thanh nhìn sườn mặt của Lô Mạn, Lô Mạn nhìn phía trước, bất đắc dĩ trầm mặc, đây là cảnh tượng mà Tương Tranh Thanh vô cùng quen thuộc.
.........Lưu Khả ngủ cũng không thực sự yên ổn, từng giấc mộng hỗn loạn cứ kéo đến nối tiếp nhau.
Cửa sổ trong phòng đều đóng kín, rất ngột ngạt, đầu ngón chân cũng khô quắt. Lưu Khả từ từ nhắm hai mắt, phía sau lưng giống như đang dán vào một cái đáy nồi nóng rực, mồ hôi ướt đẫm cả áo ngủ của nàng.
Nàng không nhịn được mà trở mình một cái, nằm nghiêng người, cảm giác như có cái gì đó chắn trước mặt, nàng yếu ớt mở mắt ra, khuôn mặt đáng sợ của Khương Cầm đột nhiên hiện ra trước mắt nàng!
"A — a a a –!" Lưu Khả bừng tỉnh la hét, Du Hân Niệm đang ở phòng bên trong lén lút tìm kiếm manh mối cũng bị dọa một trận. Nàng vội vàng buông máy tính của Lưu Khả xuống, cầm thập phương kính che ở trước ngực, giả vờ như đang ở trong phòng tuần tra dò xét, bước nhanh đi ra hỏi:
"Làm sao vậy Lưu tiểu thư?"
Lưu Khả giống như vừa mới từ trong dòng nước trồi lên, cả người đều là mồ hôi, cơn ác mộng vừa rồi thực đáng sợ, làm hại bàng quang của nàng buông lỏng tựa hồ chảy ra