"Vương Phương, xin chào." Lô Mạn rất lễ độ nói, "Mời ngồi."
Đối diện nàng có một chiếc ghế trống, Du Hân Niệm bước tới ngồi.
"Chuyện trước đó tôi cũng vừa mới biết, thật sự có lỗi, để cho cô ở trong khách sạn gặp phải loại chuyện này. Cũng mong cô thông cảm, các đồng nghiệp ở bộ phận an ninh đều là dựa theo nguyên tắc mà làm việc, đó là chức trách của họ. Cô có bị đối đãi không tốt chỗ nào không? Nếu có thì có thể trực tiếp nói cho tôi biết, đừng ngại, tôi sẽ xử lý tốt, cho cô một công đạo." Lô Mạn nói rất chậm, từng câu từng chữ đều đánh vào mấu chốt là trấn an Du Hân Niệm.
Du Hân Niệm đương nhiên biết Lô Mạn là dạng người gì, cho dù là đối với a miêu a cẩu bên đường nàng ấy cũng đều nho nhã lịch sự.
"Không có, tôi cũng có thể thông cảm, Như Dũng bọn họ chỉ là đang làm nhiệm vụ của chính mình thôi."
Nói xong Du Hân Niệm liền cảm thấy gọi thẳng tên Như Dũng như vậy có phải là có chút kỳ quặc hay không, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt Lô Mạn có chút ý tứ tò mò nghi ngờ, nàng liền bổ sung thêm một câu: "Trưởng phòng Như rất nhã nhặn, nếu hắn muốn làm khó dễ tôi kỳ thực rất đơn giản, nhưng hắn không hề làm như vậy."
Lô Mạn cười nói: "Đồng nghiệp bộ phận an ninh ở khách sạn chúng ta trông có vẻ rất hung dữ, nhưng thực ra đều rất nhẹ nhàng từ tốn."
Du Hân Niệm gật gật đầu, nàng có chút tò mò Lô Mạn đã làm như thế nào để cái loại người như Hoàng Tiểu Kiều chủ động giao nhẫn ra, tuy rằng không tránh khỏi mấy trò dụ dỗ đe dọa, nhưng Lô Mạn đứng ra giải quyết hẳn là có một cảm giác khác......
"Chúng ta hình như trước đó gặp mặt nhau vài lần, thật đúng là trùng hợp." Lô Mạn chợt chuyển đề tài sang chính hai người các nàng, Du Hân Niệm đã biết ngay là nàng ấy tuyệt đối không chỉ vì mỗi chuyện chiếc nhẫn.
"Vâng, quả thực trùng hợp." Du Hân Niệm nói lấp lửng không tròn câu, giữ lại chờ Lô Mạn dẫn đường tiến vào đề tài nàng ấy muốn nói.
"Tôi còn nhớ chúng ta đã gặp mặt nhau năm lần, ở Quân Duyệt Đế Cảnh gặp qua một lần, trong hoa viên khách sạn gặp qua một lần, trước cổng nhà tôi một lần, trong nhà bạn tôi gặp qua một lần, sau đó cách đây mấy ngày trong tiệc sinh nhật của mẹ tôi lại một lần nữa." Lúc lấy Huyết Tâm quả nhiên Lô Mạn đã nhìn thấy rõ nàng, Lô Mạn cũng không có trực tiếp hỏi đến lần gặp mặt sau cùng, mà là quay ngược trở lại lần thứ tư, "Cô khi đó ở nhà Lưu Khả làm gì vậy? Trông giống như là đang làm việc cho nàng?".
Du Hân Niệm biết không thể nói bừa, một khi nói bừa sẽ lộ ra sơ hở lớn, chuyện Lưu Khả cùng Lô Mạn lén gặp nhau còn tồn tại điểm khả nghi, quan hệ giữa hai người không chừng còn có cái gì đó bí ẩn, đành nửa thật nửa giả nói: "Lô tổng, thật xấu hổ, tôi không muốn nói dối cô, thẳng thắn nói với cô là tôi quả thực đã làm việc cho Lưu Khả một khoảng thời gian, thật sự là do tình hình kinh tế eo hẹp, tiền thuê nhà a chi tiêu hằng ngày a đều dồn ép đến mức tôi thở không ra hơi. Lúc ấy tôi bị bệnh lao phổi nằm viện, khách sạn đã rất nghĩa khí cho tôi nghỉ phép, tôi không thể da mặt dày mà đến phòng nhân sự đòi hỏi tiền lương tháng, đành phải vừa trị bệnh vừa nghĩ cách làm thêm việc kiêm nhiệm. Tôi thấy lão bản của Giang Sơn Truyền Thông muốn tìm một trợ lý riêng, tiền lương trả rất cao, cho nên tôi mới đến xin việc."
Chuyện này vốn là sự thật, ngoại trừ chỉ có nàng và Phó Uyên Di biết được động cơ bên trong, những chuyện khác xảy ra đều là sự thật. Cho dù Lưu Khả có nói chuyện này với Lô Mạn, nàng cũng không bị xem là nói dối.
Lô Mạn mỉm cười nói: "Nhân sự hàng năm đều đưa ra yêu cầu đề nghị tập đoàn tăng lương, thực ra chúng tôi cũng đã luôn cố gắng hết sức để thỏa mãn nguyện vọng của mọi người. Có điều giá cả thị trường khách sạn trong nước như thế, chúng tôi cũng chỉ có thể thích ứng với hoàn cảnh chung."
Du Hân Niệm rất hiểu chuyện mà gật đầu: "Chuyện này tôi hiểu, thật sự. Chẳng qua là bản thân tôi không có bản lĩnh, phải càng cố gắng tiến lên nữa mới được."
Loại ý tưởng hèn mọn này không phải là phong cách của Du Hân Niệm, Lô Mạn khẳng định có hoài nghi nàng, nhưng còn chưa biết là hoài nghi cái gì, tốt nhất vẫn là cùng "Du Hân Niệm đích thực" phân biệt rõ một ít giới hạn.
Ngọc Chi vội vã đuổi tới nơi, sau gáy đầy mồ hôi: "Chết tiệt, tôi tự hỏi cô đã đi đâu, sao lại bị Lô Mạn tóm rồi?".
Du Hân Niệm dùng dư quang phát hiện được nàng, nhưng ánh mắt vẫn tập trung trên người Lô Mạn.
"Đây là làm sao vậy, nàng sao lại đột nhiên tới tìm cô? Hả?" Ngọc Chi nhìn nàng, rồi lại nhìn Lô Mạn, bay tới bên cạnh Lô Mạn muốn nhìn xem nàng ấy cầm trong tay là cái gì, phát hiện là tài liệu quy hoạch năm tới của tập đoàn Lotus.
"Cô khiêm tốn rồi, kỳ thực cô rất lợi hại. Henry chỉ đích danh muốn cô đến bộ phận đặt phòng, chuyện này trong khách sạn ai cũng biết." Lô Mạn tiếp tục khơi chuyện, "Nghe nói cô tinh thông vài ngôn ngữ nước ngoài? Ở nước ngoài từ nhỏ lớn lên sao?". Động tác trong tay Lô Mạn thay đổi một chút, đem một xấp giấy khác đè lên. Ngọc Chi tập trung nhìn vào, kinh hô:
"Trả lời cẩn thận a! Trong tay nàng có tư liệu của Vương Phương! Ôi mẹ ơi, những người này đều là làm cái gì đây, từ bệnh viện Vương Phương được sinh ra cho tới trường tiểu học, năm nào gia nhập đội thiếu niên cho tới giáo viên chủ nhiệm lớp là ai, ba mẹ nàng qua đời vào năm nàng học cấp ba...... Đệt, thành tích ở bậc trung học, thành tích từng môn đều có, quào...... Còn cả chuyện với Tào Phân!"
Ngọc Chi ở chỗ đó miệng mồm quang quác, nói ra một ít chuyện mà Du Hân Niệm đã sớm dự đoán được. Lô Mạn đương nhiên sẽ điều tra Vương Phương, đổi lại là ai cũng không thể nào buông tha cho Vương Phương một người sống nhưng lại kỳ quái như vậy. Lại còn là người đã bắn một mũi tên làm cho nàng té xỉu a! Mặc dù Lô Mạn hẳn là không biết cái gì đã làm cho nàng té xỉu......
Ngọc Chi hỗ trợ không xong, ngược lại giỏi nhất là tạo bầu không khí ghê rợn.
"Không." Du Hân Niệm trấn định đáp, "Tôi từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ở trong nước, ngoại ngữ đều là tự học. Hồi trung học thì ham chơi, thi vào trường cao đẳng không qua được bài thi chuyên ngành, sau đó ba mẹ tôi qua đời trước khi tôi lên đại học, không có cách nào khác, tôi phải tự nuôi sống bản thân mình, lúc đó mới bắt đầu ra sức học tập. Ngoại ngữ đều là tự học."
"Nga? Tự học mà lại có thể học tốt như vậy, cô rất lợi hại." Lô Mạn nói, "Nghe Henry nói tiếng Pháp của cô phát âm rất chuẩn."
"Vâng, không sợ cô chê cười, lúc tôi học đại học vì để theo đuổi một chàng trai người Pháp mà tổn hao biết bao nhiêu tâm tư." Du Hân Niệm cũng học theo công phu miệng lưỡi của Phó Uyên Di.
Lô Mạn cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa, nàng đối với chuyện đời tư của người khác vẫn luôn không có hứng thú, vì để điều tra Vương Phương cũng là phá lệ, nhưng một khi đề cập đến đề tài tình cảm cá nhân thì chính nàng sẽ xấu hổ trước, lập tức thu tay lại.
Du Hân Niệm thả lỏng tâm tư căng thẳng nãy giờ, chuyện của Vương Phương nàng không biết, tất cả đều là bịa đặt, may mà nàng không biết Vương Phương nhưng lại hiểu rõ Lô Mạn.
Không nghĩ tới cuộc đối thoại này lại đột ngột rẽ ngoặt.
"Chàng trai kia tên là gì, cô còn nhớ rõ không?" Lô Mạn bất ngờ đặt câu hỏi.
Du Hân Niệm đầu óc vang lên ong ong, chống lại ánh mắt cương quyết của Lô Mạn, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Lô Mạn vậy mà lại có thái