Sáng sớm hôm sau thức dậy, Du Hân Niệm rửa mặt xong thì đi xuống lầu.
Hôm nay bầu không khí trong toàn văn phòng thực kỳ lạ, phòng khách dưới lầu lại rất sáng sủa.
Hai bức màn quanh năm đóng kín hôm nay được mở ra, toàn bộ phòng khách vô cùng sáng sủa.
Du Hân Niệm còn cảm thấy kỳ quái, quỷ hút máu cũng có thể tiếp xúc ánh mặt trời ư? Xuống dưới lầu nhìn một vòng, không thấy Phó Uyên Di.
Chẳng lẽ còn chưa thức dậy?
Không có thời gian nghĩ nhiều, Du Hân Niệm cầm chìa khóa xe đi làm.
Giờ này từ Quốc Thái Kim Điển đến khách sạn M tình hình giao thông rất tốt, nửa tiếng đã tới nơi.
Vừa đến văn phòng chợt nghe đồng nghiệp đang nói chuyện đại minh tinh Chung Vân Mẫn muốn tổ chức tiệc cưới ở khách sạn, nghe nói mời rất nhiều người trong giới đến tham gia.
"Không chừng đều phải ở lại khách sạn, bộ phận an ninh lại phải nhốn nháo rồi."
"Chung Vân Mẫn sẽ kết hôn sao? Đối tượng kết hôn là ai?"
"Tôi đây làm sao biết được a!"
Người làm trong ngành khách sạn thường xuyên có thể nhìn thấy ngôi sao, đặc biệt là loại khách sạn xa hoa như khách sạn M, tổng thống sang thăm, siêu sao NBA, ngôi sao Hollywood đều thường xuyên đến ở đây, các ngôi sao trong nước lại xuất hiện càng thường xuyên. Nhân viên có sự chuyên nghiệp cơ bản được rèn luyện hàng ngày, cho dù là ngôi sao mình thích nhất đi ngang qua trước mặt đều chỉ có thể bình tĩnh mỉm cười, nhưng sau đó vẫn là lén lút hóng chuyện tám nhảm một phen.
Đang lúc tám nhảm, đồng nghiệp Tống Vũ cầm bảng báo giá phòng khách sạn quý mới nhất một mình đi tới: "Vương Phương, hôm nay khí sắc trông tốt hơn nhiều rồi a."
Du Hân Niệm cười cười, tiếp nhận bảng báo giá.
"Cô làm việc ở khách sạn M đã bao lâu rồi?" Tống Vũ hỏi.
"Đã nhiều năm." Du Hân Niệm thuận miệng đáp.
"Trước đây là ở bộ phận buồng phòng?"
"Ừm."
"Rõ thật là đáng tiếc, sao lại nhiều năm như vậy bị mai một ở bộ phận buồng phòng chứ, may mắn Henry có mắt nhìn người phát hiện ra viên ngọc quý, cô hẳn là nên cảm tạ Henry đàng hoàng."
Lời này của Tống Vũ đúng là sự thật, nhưng nàng và người này vốn dĩ không có tiếp xúc nhiều, đột nhiên nói ra những lời này cảm thấy có chút bất ngờ. Du Hân Niệm hỏi: "Đúng vậy, quả thực là phải cảm ơn Henry. Cô cũng là do Henry đưa đến?".
Tống Vũ cười hề hề: "Tôi ngay từ đầu đến khách sạn làm việc là ở bộ phận đặt phòng, ở đây cũng đã nhiều năm."
Du Hân Niệm thấy nàng còn có lời muốn nói, không nói gì, chờ nàng tiếp tục.
Tống Vũ nói: "Cô có nghĩ tới sau này sẽ phát triển như thế nào không? Hiện tại ngành khách sạn trong nước đãi ngộ thấp như vậy, vật giá thì càng ngày càng tăng, chút tiền ít ỏi của chúng ta cũng không đủ sống."
Du Hân Niệm hỏi ngược lại: "Sao vậy, cô không muốn làm nữa?".
Tống Vũ mếu máo: "Ai biết được a, thật sự là......" Nói xong liền đi.
Du Hân Niệm liếc mắt nhìn theo bóng dáng nàng, rồi tiếp tục làm việc.
Tiệc cưới của Chung Vân Mẫn mời không ít khách, Du Hân Niệm nhận được một danh sách đơn đặt phòng, đối phương vốn là muốn đặt trước phòng ở khu căn hộ của khách sạn, thuê mười ngày, Du Hân Niệm nói khu căn hộ của khách sạn muốn thuê thì thời gian ít nhất phải là nửa năm, tiện tay lấy bảng báo giá đến, đề cử dãy phòng ở tầng hành chính của khách sạn, 1100 một đêm. Đối phương cảm thấy giá cả hợp lý, liền đặt trước tám căn trong thời gian mười ngày.
Du Hân Niệm buông điện thoại tiếp tục làm việc, giờ nghỉ trưa các đồng nghiệp đều đi ăn cơm, nàng không quá đói, nhìn xung quanh thấy không có ai, lại muốn truy cập vào hệ thống tập đoàn để tra tìm vài chuyện về Trần Xu, nhưng nhớ tới việc Lô Mạn truy xét IP của nàng, lúc truy cập vào cũng hơi do dự một chút.
Du Hân Niệm không hiểu lắm về mấy chuyện địa chỉ IP trên mạng internet này, cho dù ở khách sạn nói không chừng cũng có thể tra được là máy tính nào đang truy cập? Lô Mạn nhất định vẫn còn điều tra chuyện tài khoản trước kia của Du Hân Niệm, vậy......
Đúng rồi, Du Hân Niệm nghĩ thầm, Vương Phương hiện tại cũng có thể xin một tài khoản trong hệ thống mà, dùng tài khoản của nàng truy cập vào là chuyện hợp tình hợp lý không phải sao? Vì thế Du Hân Niệm liền gửi thư yêu cầu cho quản trị viên sau đó đi đến hoa viên một chút.
Mãi cho đến lúc tan tầm quản trị viên cũng chưa hồi âm cho nàng, khi trở về Phó Uyên Di vẫn không có ở nhà, chỉ có Lâm Trạch Bạch ngồi ở bàn làm việc sắp xếp lại giấy tờ của văn phòng.
"Đã về rồi?" Lâm Trạch Bạch vân vê tóc, tùy tiện hỏi thăm một câu.
"Ừ, cô ăn cơm chưa?" Du Hân Niệm treo túi xách tay của mình lên giá treo đồ.
"Vẫn chưa, lúc trưa đã ăn ở chỗ Liễu tiểu thư rồi, hiện tại không đói bụng."
"Liễu tiểu thư?" Du Hân Niệm nghe được cái họ đó liền theo bản năng hỏi lại lần nữa, xoay phắt đầu lại, thấy Ngọc Chi cũng ngây ngẩn cả người.
"Liễu tiểu thư...... Phó......" Ngọc Chi nhớ tới chuyện Phó gia cùng Liễu gia, sắc mặt trông không được tốt lắm.
Du Hân Niệm hỏi Lâm Trạch Bạch: "Phó tiểu thư đâu? Còn ở chỗ Liễu tiểu thư chưa về?".
"Đúng vậy, cũng không biết tại sao gần đây lại tới chỗ Liễu tiểu thư bên kia thường xuyên như vậy." Lâm Trạch Bạch lầm bầm được một nửa lại cảm thấy không thích hợp, "Hửm? Cô làm sao biết nàng đi tới chỗ Liễu Khôn Nghi? Cô cũng quen biết Liễu tiểu thư?".
Du Hân Niệm đi tới, không trả lời vấn đề của nàng — dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được mà không phải sao? Buổi sáng cô và Phó Uyên Di đều không ở nhà, khẳng định là cô lái xe đưa nàng ra ngoài. Hiện tại cô một mình trở về, Phó Uyên Di chắc chắn là ở lại đó rồi.
Nếu nói chỉ mỗi cái họ Phó thôi vẫn không đủ để chứng tỏ Phó Uyên Di có quan hệ với Phó gia luyện quỷ kia, vậy thì vị "Liễu tiểu thư" này xuất hiện trong phạm vi bạn bè của nàng chính là ném ra một bằng chứng xác thực mạnh mẽ. Do đó Phó Uyên Di thật sự là người của Phó gia luyện quỷ theo như lời Ngọc Chi nói, họ Liễu kia là người của Liễu gia có thuật dưỡng quỷ. Còn tưởng rằng có lẽ Phó Uyên Di độc lai độc vãng ngay cả một người bạn cũng không có, hóa ra cũng sẽ ngủ lại bên ngoài...... Phó Uyên Di với loại cá tính này, cũng sẽ cùng người khác thân cận sao? Gần đây còn đến đó đặc biệt thường xuyên......
"Du tiểu thư?" Lâm Trạch Bạch nhìn chằm chằm Du Hân Niệm đang suy nghĩ linh tinh lơ đãng, "Có thể đừng làm loạn văn kiện tôi đã sắp xếp được không, đó là giấy tờ của văn phòng, không phải đồ chơi giải trí."
Lâm Trạch Bạch nhắc như vậy Du Hân Niệm mới phát hiện chính mình lại đang đem giấy tờ xếp thành con ếch nhỏ......
Du Hân Niệm: Mình đang làm gì đây? Ếch là cái quỷ gì!
Bỏ con ếch nhỏ xuống, Du Hân Niệm phát hiện giấy tờ trong tay Lâm Trạch Bạch là hóa đơn đến từ khách sạn M. Nàng nhìn thấy con số, cau mày cầm lấy văn kiện. Lâm Trạch Bạch nhân tiện oán trách:
"Cô nói giá phòng khách sạn các cô sao lại đắt như vậy a, ở một đêm đủ cho người bình thường một nhà ba người ăn một tháng! Đại bảo bối nhà tôi lại là người thiêu tiền vô độ không biết đau lòng, nói như thế nào cũng không nghe. Có tiền cũng không phải để tiêu xài như vậy a, ai ai ai......"
Lâm Trạch Bạch vẫn còn đang nhắc tới cái gì đó, lại không lọt được vào lỗ tai Du Hân Niệm.
Nàng sơ ý quá rồi.
Nàng luôn tập trung tinh thần vào vụ án của Du gia, Lô Mạn lại náo loạn một trận như vậy càng khiến cho nàng không có tâm tư chú ý đến công việc — nói một lời thật lòng, nàng từ đầu tới cuối cũng không nghĩ là sẽ thật sự nghiêm túc làm việc, cũng may là công việc hiện tại đối với nàng mà nói không có gì khó khăn, tất cả đều là việc nàng đã từng làm. Nhưng bộ phận đặt phòng dù sao cũng luôn tiếp xúc với các con số, là bộ phận đòi hỏi sự cẩn thận tỉ mỉ, nàng sao lại có thể phạm phải một sai lầm sơ đẳng như vậy?
Tầng hành chính của khách sạn M cho tới giờ chưa từng có mức giá 1100 một đêm rẻ hời như vậy, tất cả đều là 3000 trở lên, nàng vậy mà ngay cả kiểm tra lại cũng chưa kiểm tra liền tiến hành thủ tục đặt phòng cho người ta.
Tám căn phòng, mười đêm.
Sáng sớm hôm sau Du Hân Niệm vội vã chạy đến khách sạn, khi vừa vào tới văn phòng liền gọi điện thoại cho Henry.
"Henry sư huynh, bảng báo giá phòng quý mới nhất anh có in ra không?"
Henry còn đang bị kẹt xe trên đường: "Có a, trên bàn làm việc của tôi có đó, cô tìm xem. Cô sớm như vậy đã đến khách sạn?".
"Ừm ừm." Du Hân Niệm lật tìm bảng báo giá, nhìn thấy, quả nhiên không giống với cái mà Tống Vũ đưa cho nàng, phòng cao cấp khu hành chính một đêm 3200, đây mới là mức giá nàng quen thuộc.
"Henry sư huynh, tôi làm việc gây ra chút sai sót rồi." Du Hân Niệm nói.
"Sai sót gì?" Henry rất bình tĩnh mà hỏi.
"Tôi báo sai giá phòng."
Báo sai giá phòng đối với nhân viên bộ phận đặt phòng mà nói là sai lầm sơ đẳng mà lại đặc biệt nghiêm trọng, Henry sau khi biết được chuyện này cũng không trách mắng nàng, nói đợi hắn đến khách sạn rồi nói sau.
Du Hân Niệm cúp điện thoại, kiểm tra khách tham dự tiệc cưới của Chung Vân Mẫn đặt phòng chính là vào ngày mai.
Nàng rất quyết đoán gọi điện thoại cho đối phương, thành khẩn nói: "Vô cùng xin lỗi, trước đó bởi vì tôi nhầm lẫn nên đã báo sai giá phòng cho ngài. Phòng cao cấp tầng hành chính giá một đêm là 3200, không phải 1100."
Khách hàng nói: "Đây không phải trách nhiệm của tôi, tôi đã đặt xong rồi. Cô nói xem chuyện này phải giải quyết như thế nào?".
Du Hân Niệm nói: "Ngài xem thế này có được không? Mức giá chênh lệch tôi sẽ bù cho ngài, giá phòng ngài trả vẫn như cũ là 1100 một đêm."
Đối phương vốn dĩ còn có chút tức giận, nghe Du Hân Niệm nói vậy liền "Ừm" một tiếng: "Còn có chuyện gì khác sao?".
"Không ạ, đã tạo phiền toái cho ngài, vô cùng có lỗi, chúc ngài vui vẻ, tạm biệt."
Cúp điện thoại, Du Hân Niệm muốn tìm lại bảng báo giá sai ngày hôm qua đưa đến, tìm một vòng, bàn làm việc của mình, bàn làm việc của Tống Vũ thậm chí trong sọt đựng giấy rác cũng lục lọi, vẫn không tìm được.
Du Hân Niệm chống hai tay bên hông đứng giữa văn phòng, cười lạnh.
Chuyện khó tin không phải là Tống Vũ dám làm ra loại sự tình này, mà là nàng ta dám hãm hại đồng nghiệp một cách công khai như vậy.
Henry đến nơi, rất kinh ngạc mà hỏi Du Hân Niệm: "Xảy ra chuyện gì a, sai lầm này không giống như là cô có thể phạm phải."
Du Hân Niệm đem sự việc nói với hắn, hắn hỏi bảng báo giá kia đâu?
"Không thấy." Du Hân Niệm buông thõng hai tay.
Henry: "Nghĩ cũng đúng, có ai lại lưu giữ chứng cứ đâu chứ. Ừm...... Vương Phương a, việc này trước mắt cô đừng nói ra bên ngoài. Một phòng chênh lệch giá 2100, tám phòng mười đêm tổng cộng 16 vạn 8...... Ah Jesus, như vậy đi, tôi trước tiên sẽ bù vào."
Du Hân Niệm vội vã nói: "Sao có thể để anh bù vào trước được, là tôi gây ra lỗi tôi tự mình gánh chịu."
"Cô gánh chịu cái gì a, cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Giữ lại tiêu xài đi, còn tiền kiếm cũng nhanh, chờ cô kiếm đủ trả lại tôi cũng không muộn. Hơn nữa, cô là nhân viên của bộ phận đặt phòng, cô phạm sai chính là tôi phạm sai, tôi cũng có trách nhiệm. Đừng nói nữa, cứ quyết định như vậy đi."
Du Hân