Giống như vừa nhìn thấy phải chuyện gì rất khủng khiếp.
Lâm Trạch Bạch thoáng nhìn qua Phó Uyên Di vẫn đang im hơi lặng tiếng, Phó Uyên Di đứng thẳng thân mình, vuốt lại phần tóc che trước mắt, vừa lúc một luồng trăng sáng chiếu rọi qua khuôn mặt nàng, trong mắt như ẩn giấu đao kiếm, thực đáng sợ.
Lâm Trạch Bạch biết rõ nàng nhìn không thấy, nhưng vẫn bị ánh mắt đó quét qua làm cho chột dạ.
"Tôi ra ngoài đi vệ sinh......" Lâm Trạch Bạch tận lực bình tĩnh giải thích, "Cô nói xem, có phải từ sớm nên cho tôi thêm một phòng vệ sinh là tốt rồi không?".
Phó Uyên Di không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm Lâm Trạch Bạch, cái năng lực nghe âm thanh phân biệt vị trí này của nàng thật khiến cho người ta cả da đầu phải tê rần, tựa như ngay cả tiêu cự ánh mắt cũng phân biệt được rõ ràng.
Lời nói bông đùa cũng không triệu hồi được một Phó Uyên Di quen thuộc, Lâm Trạch Bạch biết chính mình nên rút lui: "Ôi...... Đại bảo bối, cô cứ tiếp tục, cần làm gì thì làm đi, tôi đi tiểu một cái rồi trở lại ngủ ngay, ừm, ừ, ngủ ngon, tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy."
Mãi cho đến lúc Lâm Trạch Bạch vội vàng rời đi, ánh mắt của Phó Uyên Di cũng không dời khỏi hướng "nhìn chằm chằm" vừa rồi. Nàng dường như trông thấy cái gì đó, lại như thể cái gì cũng không thấy.
Du Hân Niệm thật sự không nghĩ tới cuộc quấy rối lúc nửa đêm cuối cùng lại kết thúc bằng một chuyện càng hoang đường hơn.
Nàng quay trở về giường nằm so với trước đó thì giờ lại càng thanh tỉnh hơn — đều là nhờ Phó Uyên Di ban tặng.
Du Hân Niệm không phải là chưa từng cùng ai đùa giỡn sờ loạn, cho dù ngoại trừ Lô Mạn thì nàng cũng có một đám bạn bè ưa thích đùa giỡn có thể không chút xấu hổ mà lựa chọn đủ loại tư thế cơ thể cùng nhau chơi đùa. Nàng tự nhận mình không phải là người bảo thủ, ôm ấp hôn môi linh tinh các loại, thậm chí còn có mấy trò chơi quá trớn hơn nữa mà trước năm nàng 20 tuổi đều đã có lần thử qua, sau này Lô Mạn không thích nàng mới dần dần bớt phóng túng lại.
Đó là những trò mà nàng chơi đã muốn chán, những trò nô đùa của thời thanh xuân bất chấp tất cả, mặc dù đời này của nàng từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi cũng chỉ có một người yêu duy nhất, nhưng nàng cũng không cảm thấy chính mình là một người bảo thủ.
Chẳng qua chỉ là một cái ôm mà thôi, chẳng qua chỉ là nửa đêm thì thầm bên tai mà thôi, vì sao trong lòng nàng lại cứ băn khoăn trăn trở.
Nàng mở to hai mắt nhìn trần nhà, cũng không hề chớp mắt một lần.
Cuối cùng nàng cũng tìm ra đáp án, bởi vì Phó Uyên Di không giống như thế. Phó Uyên Di không phải bạn bè ăn chơi của nàng, không phải đối tượng ngẫu hứng để buông thả như trong trí nhớ của nàng về thời thanh xuân. Nàng ấy mặc dù mồm mép không ai địch lại nhưng thực ra đầy nội tâm đáng tin cậy, nàng ấy là đối tượng để người ta có thể ỷ lại, từng chút chuyện trọng yếu xảy ra trong cuộc đời đều có thể nói ra hết với nàng ấy, khao khát mong chờ ý kiến thông tuệ của nàng ấy, thậm chí ngay tại một màn gần gũi không rõ lý do vừa rồi nàng ấy cũng nắm bắt cục diện trong tay như thường lệ.
Nàng ấy không bao giờ nói năng tùy tiện, Du Hân Niệm hiểu được, chính là vì hiểu được điểm này, trong lòng mới càng thêm bối rối.
Có một vài ý nghĩ nàng muốn bỏ qua nhưng nó lại cứ níu lấy đáy tim nàng, bám víu vào trái tim nàng, giẫm lên đỉnh tim nàng muốn tràn ra bên ngoài, Du Hân Niệm phiền muộn xoay người, lại xoay người......
Hiển nhiên là một đêm không ngủ, muốn mượn rượu giải sầu ai ngờ ngay cả rượu cũng chưa mượn được mà sầu thì lại càng sầu hơn.
Bức màn không được kéo lại, Du Hân Niệm nằm ở trên giường ngắm nhìn bầu trời và mặt biển, dường như thấy ai đó ngay tại nơi giao nhau giữa trời và biển vẽ ra một đường cung màu vàng cam.
Trời gần sáng.
Chưa tới sáu giờ, Du Hân Niệm không muốn xoay trở nữa, liền dứt khoát rời giường. Nghĩ là giờ này có thể tránh mặt được Phó Uyên Di, rửa mặt xong thì đi ra khỏi phòng.
Hành lang trên lầu vắng vẻ yên tĩnh, đưa mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ của Phó Uyên Di ở góc đối diện, cửa đóng kín bên trong cũng không có động tĩnh, chắc là còn đang ngủ.
Còn có thể không ngủ được sao? Tối hôm qua có thể làm ra loại chuyện này thì chắc chắn là say bí tỉ rồi, trên da thịt của Du Hân Niệm vẫn còn lưu lại ký ức bị những đầu ngón tay lạnh băng của nàng đụng chạm, Phó tiểu thư ngày thường lễ độ nhã nhặn cũng có khía cạnh mặt người dạ thú không muốn ai biết, nghìn câu vạn chữ cũng không thể nói rõ sao?
Hôm nay tan tầm trở về nếu có thể gặp được Phó Uyên Di, nhất định phải nghiêm túc đem hành vi phạm tội đêm qua của nàng vạch trần từ đầu tới cuối, không chỉ vì tối hôm qua bị mất ngủ, mà còn vì Vương Phương đòi lại công đạo. Thân thể bị đụng chạm có chút xấu hổ, nhưng không đem chuyện này nói cho xong, không để cho đôi bên đều xấu hổ trong chốc lát thì lần sau nếu Phó tiểu thư lại say rượu, sẽ còn tái phạm.
Có lẽ là sau một đêm trải qua đa sầu đa cảm, bị cảm tính nhồi nhét, giờ đây lý trí đã dâng cao trở lại.
Du Hân Niệm luôn luôn thích đem mọi chuyện ra giải quyết cho triệt để, miễn là có thể diệt cỏ tận gốc, những chuyện đả thương địch thủ mười phần tự hại mình tám phần nàng cũng có thể làm được. Phó Uyên Di nhất định cũng không phải người da mặt dày như vậy, cứ thẳng thắn mà nói ra thì chắc chắn nàng ấy sẽ nhận lỗi, dù có là thần côn thì nàng ấy vẫn là một cô gái mà.
Nhẹ nhàng đi xuống dưới lầu, mới vừa đi được nửa đường đã ngửi thấy mùi cà phê thơm phức bay tới.
Du Hân Niệm chợt dừng mọi động tác, nhìn thấy hai bức màn nặng nề hé ra một khe hở, trên mặt biển lộ ra giữa khe hở tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, mặt trời đang vẫy vùng trồi lên khỏi mặt biển. Một luồng ánh sáng xanh mát xuyên vào trong phòng, Phó Uyên Di đang đứng bên trong luồng ánh sáng đó, bưng tách cà phê vừa pha xong nhìn nàng cười:
"Chào buổi sáng a, tiểu mập mạp."
Phải rồi, đây mới là kiểu xưng hô bình thường, rõ ràng đã tỉnh rượu.
"Chào buổi sáng." Du Hân Niệm trong lòng có chút cảnh giác mà đi xuống lầu, Phó Uyên Di nhấp một ngụm cà phê, dáng vẻ ung dung.
Du Hân Niệm nghĩ sai rồi, Phó Uyên Di quả thật. Da mặt dày.
"Sớm như vậy đã thức dậy?" Phó Uyên Di hỏi.
"Tất nhiên rồi a, hôm qua cả đêm không ngủ." Du Hân Niệm cũng rót một tách cà phê, đợi nàng hỏi tới. Cô mà hỏi thì tôi lập tức đem chuyện tối hôm qua cô chụp selfie và cả hành vi lưu manh kia toàn bộ đều vạch trần ra hết! Để xem cô còn không biết xấu hổ! Một nước cờ chiếu tướng này nàng đã đi rồi, chỉ còn chờ Phó Uyên Di tiếp chiêu thôi.
"Thức khuya cũng không tốt, phải chú ý sức khỏe." Phó Uyên Di tỏ ra đặc biệt chân thành quan tâm.
Gân xanh sau gáy Du Hân Niệm muốn nổ tung.
Rốt cuộc là Phó đại sư người ta chơi trò mèo vờn chuột với nàng! Đùa giỡn xong lại trở mặt không thừa nhận!
"Phó tiểu thư." Du Hân Niệm uống xong cà phê liền buông cái tách xuống, "cạch" một tiếng, có phần tức tối.
Có thể không tức sao? Tuy rằng chuyện đụng chạm da thịt kia chính là da thịt của Vương Phương, nhưng mà toàn bộ cảm giác xúc giác lại là Du Hân Niệm tiếp thụ, toàn bộ cảm xúc chân thật, nhẵn nhụi, làm cho người ta mặt đỏ tai hồng đều thẩm thấu vào trong lòng Du Hân Niệm, giày vò nàng cả một đêm. Vậy mà Phó Uyên Di lại muốn cười cho qua?
"Chuyện đêm qua, cô không định cho tôi một lời giải thích sao?"
Du Hân Niệm thích đi thẳng vào vấn đề, quanh co không phải là tác phong của nàng.
Vốn tưởng rằng Phó Uyên Di còn có thể tiếp tục đánh du kích, ai ngờ nàng lập tức gọt bỏ lớp da mặt dày, bình thản giải thích: "Xin lỗi, tối hôm qua là lỗi của tôi, tôi uống rượu xong lẽ ra nên lăn đi ngủ, nhưng vẫn là tửu lượng cao còn giữ lại chút ý thức, cho nên mới đi làm phiền cô. Sau này tôi nhất định sẽ uống ít rượu lại, cho dù có uống rượu cũng sẽ không đến gần cô, nếu như còn xảy ra chuyện này lần nữa, cô lại đánh vào mặt tôi một cú là được, dù thế nào cũng đừng khách khí."
Giải thích nghe có vẻ chân thành như vậy, tại sao vẫn cảm thấy có chút khoe khoang tự tâng bốc bản thân vậy? Hử? Nhưng mà bộ dáng khoe khoang cũng tựa như thực chân thành, tôi đây nhìn ra được nha!
Du Hân Niệm lại rót thêm cà phê cho bản thân, mặt trời đã nhú đầu lên, ánh nắng càng thêm tràn ngập, cả gian phòng càng thêm ấm áp, khuôn mặt Phó Uyên Di cũng càng thêm rõ nét.
Đêm qua Phó Uyên Di hẳn là đã ngủ được một giấc, bằng không thì nàng khó lòng mà tỉnh rượu nổi, nhưng nàng nhất định là ngủ không đủ, hai mắt đỏ hằn cùng vẻ mệt mỏi dưới ánh mặt trời đã đủ để chứng minh.
"Đồ cô muốn tìm đã tìm được chưa?" Nếu như người ta cũng đã xin lỗi rồi thì còn làm thế nào được nữa, đề tài này cứ như vậy pass đi, chẳng lẽ còn muốn lấy thân báo đáp sao.
Phó Uyên Di hiểu được Du Hân Niệm hỏi ra câu này cũng thật sự là nghiêm túc, nhịn không được cười.
"Cô cười cái gì?" Du Hân Niệm nhíu mày.
"Tuy là vẫn chưa tìm được, nhưng tôi chắc chắn