"Tôi là sứ giả dẫn đường Hoàng Tuyền, cô có gì không rõ có thể hỏi tôi." Ngọc Chi rót cho nàng cốc nước, đưa tới tay nàng.
Văn phòng quản lý hộ tịch Minh phủ này chính là trạm dừng đầu tiên của những người đã rời khỏi nhân thế, mỗi một linh hồn người chết đều nhất định phải đến đây báo danh, đến quầy quản lý hộ tịch để đăng ký, lĩnh giấy chứng nhận hộ tịch Minh phủ, sau đó xem như là người của Minh phủ. Trên giấy hộ tịch có ghi rõ tiếp theo họ sẽ đi thiên đàng hay địa ngục, đương nhiên, hai nơi này đại biểu cho hai miền cùng cực, chỉ có người đại thiện và kẻ đại ác mới đến đó. Còn đa số người chết đều được đóng dấu "Luân hồi", do sứ giả dẫn đường Hoàng Tuyền tiếp tục dẫn dắt, đi đến cầu Nại Hà, xếp hàng chờ uống canh Mạnh Bà.
Phải biết rằng, đa số người chết khi đến nơi này vẫn còn mang theo ký ức của kiếp trước, muốn bọn họ ngoan ngoãn tuân theo sự định đoạt của Minh phủ là rất khó khăn, phần lớn người chết đều có tâm nguyện chưa hoàn thành, nên có rất đông quỷ mới cứ ở đây kịch liệt tranh cãi, bám ghế ôm cột nhất quyết không chịu đi. Do đó tại cơ quan quản lý hộ tịch được bố trí lực lượng Minh cảnh, chuyên lấy bạo chế bạo. Đương nhiên, dùng bạo lực chấp pháp thường xuyên bị kiện cáo, thậm chí bẩm báo đến chỗ Minh Vương. Minh Vương liền ban hành một công văn — kẻ nào dùng bạo lực chấp pháp, sẽ phải đi gác cửa địa ngục ba trăm năm — nhờ đó mới ngăn chặn được xu thế quỷ mới bị ức hiếp.
Cơ quan quản lý rộng lớn thế này cho dù đèn đuốc sáng rực nhưng vẫn bị bao phủ bởi một bầu không khí âm trầm chẳng biết từ đâu đến. Du Hân Niệm ngồi trên ghế sofa mềm mại, phía tay phải là đại sảnh phức tạp, phía tay trái là cửa sổ rất lớn bằng thủy tinh, bên ngoài cửa sổ là mây đen xám lạnh, giống như một thế giới ngầm trong vũ trụ mênh mông mơ hồ không thấy rõ đường biên giới. Con đường phi thường rộng lớn vừa rồi nàng đi theo đám người kia hiện tại trông như một que diêm bé nhỏ.
Đối với sự hòa ái thân thiết của Ngọc Chi, Du Hân Niệm đáp lại vẫn là biểu cảm rất khớp với thân phận người chết: "Tôi còn chuyện chưa làm xong, tôi muốn trở về nhân gian một lần nữa."
Lời này mỗi ngày Ngọc Chi nghe chắc phải đến ba trăm lần, trong lòng từ sớm cũng có vô số cách đáp trả, liền lấy sổ sinh tử ra liếc mắt nhìn, nói: "Du tiểu thư đúng không? Cô đã chết rồi, đời người từ xưa đến nay có ai mà không chết, đại anh hùng, quan chức lớn, người vô cùng lương thiện...... dù là nhân vật lợi hại cỡ nào cũng đều phải chết, đứng trước cái chết mọi người đều ngang hàng, cho nên cô cũng đừng cảm thấy không cam tâm. Sau khi chết, mối liên hệ giữa cô và Nhân giới đã bị cắt đứt, không cần phải suy nghĩ nhiều. Ai tới đây cũng có tâm nguyện chưa hoàn thành, nếu mỗi một người đều phải sống lại một lần thì Nhân giới không phải sẽ lộn xộn sao? Tôi thấy cô cũng không phải người không nói đạo lý, như vậy đi......" Nàng hạ giọng nói, giống như người quen cũ gặp lại, "Nói trắng ra, bất kể là ở Nhân giới hay Minh phủ chúng ta, ai cũng phải ăn cơm mà sống, làm tất cả chuyện này chuyện nọ không phải đều là muốn cuộc sống được tốt đẹp sao. Chuyện kiếp trước có như thế nào thì cũng đã là quá khứ, chúng ta cũng không nhất thiết phải trở về xem, chúng ta nên hướng về phía trước làm chuẩn mực, là phía trước. Ây, kiếp sau cô muốn đầu thai ở đâu? Vẫn ở trong nước? Hay là ở nước Mỹ để chơi đùa thỏa thích? Thật ra Bắc Âu cũng rất tốt."
Du Hân Niệm không chút phản ứng.
"Thật sự, tôi không gạt cô đâu, tất cả các gia đình phú hào trên toàn thế giới này cho cô tha hồ chọn, cho dù bọn họ không có kế hoạch sinh con tôi cũng có thể làm cho họ mang thai ngoài ý muốn hết. Sau đó có muốn làm minh tinh không? Chính khách? Hay là muốn theo đuổi nghiên cứu khoa học? Nhà nghệ thuật? Hay là......"
Đồng nghiệp đứng đằng sau chợt nhỏ giọng nhắc nhở Ngọc Chi: "Sư tỷ, tỷ nhìn kỹ sổ sinh tử của nàng xem."
Ngọc Chi được nhắc nhở liền nhìn kỹ hơn quyển sổ trong tay mình: "Chu choa, đại tiểu thư tập đoàn khách sạn, lại còn là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn, kiện tướng thể thao, đã từng đạt được nhiều bằng khen? Giá trị tài sản...... con số này ta phải đếm một chút...... E hèm, thảo nào Du tiểu thư đối với tiền không có hứng thú." Nàng ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn gương mặt Du Hân Niệm, thầm nghĩ rằng phỏng chừng dùng sắc đẹp tuyệt thế vạn người mê gì gì đó câu dẫn người này cũng vô dụng. Thật là, rốt cuộc kiếp trước luân hồi là ai đã viết sổ sinh tử cho nàng ta vậy chứ? Đúng là làm khó dễ hậu bối mà.
"Tôi đối với những thứ này không có hứng thú." Du Hân Niệm nghiêng người tới trước, nhìn chằm chằm Ngọc Chi nói, "Tôi chỉ cần được trở về nhân gian. Tôi biết loại chuyện này rất khó, nhưng tôi nhất định phải trở về. Sau khi hoàn thành tâm nguyện tôi sẽ ngoan ngoãn trở lại, sẽ không làm các cô khó xử."
Ngọc Chi hỏi: "Cô có tâm nguyện gì có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp cô hoàn thành."
Du Hân Niệm cười lạnh, cũng chẳng phản bác, cái gì cũng không nói, Ngọc Chi liền hiểu được là nàng không tin mình.
"Được rồi, không có biện pháp." Ngọc Chi hít sâu một hơi nói, "Tôi biết đời này cô sống sung túc, vừa có tiền lại xinh đẹp, ngoại trừ phải chết sớm thì cũng không thua kém ai điều gì. Nhưng mà sống lại có tốt đẹp đến mấy thì cũng là sống trong cùng thời đại đó, như vậy chán lắm. Cái này...... thật sự là quà tặng riêng, riêng cho mình cô thôi đó nha. Cô chắc biết xuyên không chứ, là kiểu xuyên không rất thịnh hành ở nhân gian các cô đó. Đường triều, Tống triều, Nam Bắc triều? Hay triều đại thời Xuân thu Chiến quốc? Minh triều thì chắc chắn cô không có hứng thú. Đến triều đại nào tùy tiện cô chọn, trang phục tứ đại mỹ nhân tùy tiện cô mặc, chỉ đâu đánh đó. Cô ngẫm lại xem, có thể tận mắt chứng kiến cung điện Đại Minh, nói không chừng còn có thể chơi trò yêu đương với Tứ gia, đây không phải là chuyện mà ai cũng có thể nghĩ đến đâu."
"Sư tỷ." Đồng nghiệp phía sau lại tới nhắc nhở, "Chuyện người xuyên không kia không phải là vì khiến cho thời không hỗn loạn nên đã bị nghiêm cấm rồi sao? Nói ra nếu bị phát hiện sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự."
"......" Ngọc Chi vẻ mặt khó tin nhìn nàng ta một lúc lâu, "Cô có thể rót giúp tôi tách cà phê không? Phải rồi, máy pha cà phê ở bên góc kia. Cảm ơn."
Du Hân Niệm trở mặt xem thường, cuối cùng phải dùng hết toàn bộ sự nhẫn nại của mình: "Cứ nói những chuyện vô nghĩa này chỉ làm lãng phí thời gian." Ánh mắt nàng dời về hướng trạm xe buýt ở đằng xa, trên tấm biển trạm có ghi "Phòng Hộ tịch – Cầu Nại Hà", bên cạnh tấm biển có một cây cột quảng cáo tuyên truyền, trên đó dán vô số tờ hướng dẫn luân hồi, "Tôi biết nếu như không có chữ ký của