"Cô đừng lớn tiếng!" Lâm Cung nổi giận nói với Ngọc Chi, "Bình tĩnh một chút! Không có chuyện cũng bị cô làm cho có chuyện!".
Phó Uyên Di nhìn thấy Du Hân Niệm mặc dù không xông lên, nhưng vẫn đang từng bước áp sát, liều chết kìm kẹp tên ác quỷ kia không cho hắn dễ dàng đào tẩu.
Du Nhâm Tuyết thở hổn hển, dường như thể lực đã sắp tới cực hạn.
Du Hân Niệm vẫn trấn an nàng: "Đừng sợ, tôi nhất định sẽ không để cho cô có chuyện."
Du Nhâm Tuyết nhìn Du Hân Niệm, nàng nhận ra người này, Vương Phương ở bộ phận đặt phòng, hình như rất thân cận với Lô Mạn.
Người này có khuôn mặt xa lạ, nhưng lại tản ra một loại khí tức quen thuộc. Đầu óc của Du Nhâm Tuyết chợt thoáng trống rỗng, tên ác quỷ đâm một dao vào cánh tay nàng đang bám chặt khung cửa. Du Nhâm Tuyết đau đớn bất ngờ thu tay lại, ác quỷ nhân cơ hội đó liền kéo nàng xuống dưới lầu.
Một loạt tiếng bước chân vội vội vàng vàng từ trong hành lang truyền đến, tên ác quỷ nhìn xuống thì thấy, tất cả đều là cảnh sát đang cầm súng!
"Thả con tin ra –!"
"Không được nhúc nhích –!"
Ác quỷ tặc lưỡi một tiếng, chỉ có thể kéo Du Nhâm Tuyết chạy vòng trở lên.
Viên Tư Sân mang theo một nhóm cảnh sát theo một lối thoát hiểm khác xông lên, Nghiêm đội trưởng bên này cầm súng chậm rãi tới gần. Minh cảnh trên bầu trời dần dần lộ ra thân hình to lớn, cây đinh ba âm trầm trong tay đã giơ lên cao.
Người bị tên ác quỷ này bám thân sắp đi đến trang tận cùng của sổ sinh tử rồi, hắn nhìn về phía chân trời ảm đạm, trong đồng tử là một mảnh tĩnh mịch.
"Thật vô dụng." Thanh Điền nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy chạy đến đây vây quanh, xa xa còn có Minh cảnh phiền phức, trong lòng cũng không thể không thừa nhận là hôm nay có chút xui xẻo. Vốn tưởng rằng lần trước cứu được con ác quỷ này từ trong tay Phó Uyên Di, nó có thể tiếp tục hút thêm một chút dương khí của con người, đợi sau khi nó hút được dương khí cả trăm người thì sẽ thu lấy quỷ khí của nó để tế pháp khí, đến lúc đó Phó Uyên Di sẽ không còn là đối thủ của hắn nữa. Không ngờ, tên ác quỷ xúi quẩy này chọn ai không chọn, lại cố tình chọn đến lão bản của khách sạn này để hút dương khí. Vốn tưởng rằng nó thông minh, xem ra quỷ vẫn chính là quỷ, con người đã đủ ngu xuẩn, quỷ so với người càng ngu xuẩn hơn, sự tồn tại của chúng chỉ nhằm để tiếp thêm vài tia sắc bén cho pháp khí của hắn mà thôi.
Phó Huyền Cơ nhìn thấy Phó Uyên Di vậy mà lại trộn lẫn cùng đám cảnh sát, thật sự cảm thấy mất mặt.
Phó gia các nàng mấy trăm năm nay đều đơn độc nhất phái, thời cổ đại khinh bỉ nhất là bọn tay sai triều đình, thời hiện đại lại càng khinh thường nhập bọn cùng đám cảnh sát dốt nát. Uyên Di...... Nàng không chỉ phản bội Phó gia, mà còn tự sa ngã đến nông nỗi này.
Ác quỷ mang theo Du Nhâm Tuyết chậm rãi lui về phía sau, lưng đã chạm đến lan can.
Không cần quay đầu lại nhìn hắn cũng hiểu được phía sau là vực sâu vạn trượng, cùng với Minh cảnh đang chờ đợi đâm xiên qua thân thể hắn mang về địa ngục vô biên.
Con dao trong tay ác quỷ vẫn đặt trên cổ Du Nhâm Tuyết, da thịt ở cổ Du Nhâm Tuyết đã bị cắt đứt, máu chảy xuống nhuộm đỏ áo nàng.
Minh cảnh bay lơ lửng phía sau tên ác quỷ, chỉ cần thời cơ vừa đến sẽ lập tức động thủ.
Du Hân Niệm trong tay nắm Hồn Nguyên Ngọc run rẩy, tập trung chú ý cao độ. Lần này tuyệt đối không thể lại vuột mất cơ hội nữa, cũng không thể để cho em gái gặp chuyện không may.
Phó Huyền Cơ cầm tay Thanh Điền, trong đôi mắt xẹt qua một tia hàn khí: "Chuẩn bị tốt rồi chứ?".
Thanh Điền nhếch miệng cười, ngón tay ngứa ngáy: "Tôi đã chờ đến sắp hết kiên nhẫn rồi."
Viên Tư Sân cùng nhóm cảnh sát giơ súng nhắm ngay ác quỷ, nàng lần đầu tiên tham gia thực chiến, có phần thiếu tự tin, không ngừng nhìn về phía Nghiêm đội trưởng.
Nghiêm đội trưởng không phải lần đầu tiên đối mặt bọn ác quỷ khó chơi, nhưng lúc này đây trong lòng hắn có một loại dự cảm không tốt, giống như sắp sửa xảy ra chuyện hệ trọng gì đó, mồ hôi từ trên cằm chảy xuống từng giọt, hắn hít sâu một hơi.
Phó Uyên Di nhìn Huyết Tâm của Mân Tiểu Diệp đang nằm trên mặt đất.
Ác quỷ đột nhiên cất tiếng cười lớn: "Theo ta cùng nhau xuống địa ngục đi –"
Ác quỷ ôm ngang eo Du Nhâm Tuyết, muốn ném nàng ra khỏi lan can — Du Hân Niệm chính là chờ đợi giờ khắc này!
Du Nhâm Tuyết hét lên thất thanh, thắt lưng chạm vào dãy lan can hai chân rời khỏi mặt đất, ác quỷ nâng đầu gối của nàng lên muốn quăng cả người nàng xuống dưới, đột nhiên "bụp" một tiếng, một phát đạn vô cùng chính xác của cảnh sát bắn tỉa đã bắn xuyên qua đầu ác quỷ, máu bắn lên đầy người Du Nhâm Tuyết.
Ác quỷ lảo đảo thân mình, ngã xuống đất bất động, một đoàn hắc khí nhẹ nhàng bay ra khỏi thân thể.
"A — a a — cứu mạng –" Du Nhâm Tuyết gào thét, thân thể bị mất thăng bằng sắp rơi ra khỏi tòa nhà!
Du Hân Niệm bắn ra một phát Nhiếp Hồn Tên, nhắm thẳng vào Du Nhâm Tuyết đang khủng hoảng cực độ giãy dụa lung tung!
Du Nhâm Tuyết trước mắt tối sầm, mất đi ý thức, hai tay đang nắm chặt lan can liền buông lỏng, thân thể đã rơi ra ngoài dãy lan can.
Viên Tư Sân thấy tình thế nguy cấp, vừa định hô to, Du Hân Niệm đã đột ngột lao tới bắt lấy cánh tay Du Nhâm Tuyết!
Thân thể Du Nhâm Tuyết lắc lư giữa không trung, rồi ngừng lại.
"Đừng......" Du Hân Niệm cố nắm thật chặt Du Nhâm Tuyết kéo lên, nhóm người Viên Tư Sân vội vàng chạy tới hỗ trợ.
Hắc khí tụ lại thành một khối, còn chưa thành hình. Hai vị Minh cảnh giơ cây đinh ba khổng lồ một phát đâm xuống, xuyên qua ngực ác quỷ. Ác quỷ gào rống đến tê tâm liệt phế, trên bầu trời chậm rãi mở ra một cái hang động, một trong hai Minh cảnh mang theo ác quỷ bị đâm xiên chậm rãi tiến vào trong động, biến mất không thấy bóng dáng.
Còn một Minh cảnh thế nhưng lại không đi.
Ngọc Chi kinh ngạc: "Nó...... Vì sao không đi?".
Thân thể cao lớn của Minh cảnh nổi lơ lửng giữa từng trận gió lạnh, tựa như một con quái vật khát máu im lặng đáng sợ. Nghiêm đội trưởng bọn họ đều là người bình thường, nhìn không thấy Minh cảnh, nhưng Ngọc Chi lại có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của Minh cảnh.
Minh cảnh đang nhìn chằm chằm Du Hân Niệm.
Nó đã phát hiện.
Du Hân Niệm cùng cảnh sát hợp lực kéo được Du Nhâm Tuyết lên, các khớp ngón tay của nàng trở nên đau nhức, ngồi sụp trên mặt đất thở hổn hển.
"Du tiểu thư –" Phó Uyên Di đi về phía nàng, "Đến bên cạnh tôi ngay!".
Du Hân Niệm nghe thấy lời nói của nàng có chút cấp bách, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt to lớn của Minh cảnh gần trong gang tấc!
Du Hân Niệm bất chấp cơn đau nhức toàn thân, liền xoay người đứng lên định bỏ chạy. Minh cảnh gầm một tiếng, vô số luồng khí dâng lên trực tiếp nhấc bổng Du Hân Niệm tách khỏi mặt đất! Với khoảng cách gần như vậy Du Hân Niệm có cảm giác đau nhức giống như có người đâm một đao vào trong màng nhĩ của nàng, toàn bộ khí lực bỗng nhiên biến mất, nàng rơi xuống, tay chống trên mặt đất, một tầng da bị xé rách. Huyết Tâm của Du Nhâm Tuyết từ trong túi áo của nàng rơi ra ngoài, lăn về phía trước.
"Đừng chạy –" Du Hân Niệm lồm cồm bò dậy đuổi theo Huyết Tâm, mà Minh cảnh ngay phía trên đỉnh đầu nàng đã giơ cây đinh ba lên nhắm đến nàng.
Phó Uyên Di một tay cầm dù vung ra về phía Minh cảnh, tán dù xòe ra xoay tròn giữa không trung, biến thành một vệt sáng màu vàng sắc bén phóng thẳng đến ngực nó!
Minh cảnh này tuy vừa to lớn vừa hung hãn, nhưng phản ứng cũng không quá nhanh. Ngay tại khoảnh khắc vệt sáng màu vàng kia sắp đâm trúng ngực Minh cảnh, thì một luồng ánh sáng trắng từ hướng khác chợt phóng tới truy cản, đánh rớt cây dù của Phó Uyên Di.
Phó Uyên Di âm thầm kinh hoảng, đoạt lấy dù trở về.
Trong lúc đó cây đinh ba của Minh cảnh đã chần chừ một chút, đợi tình thế nguy hiểm trôi qua, lại một lần nữa giơ cây đinh ba lên hướng về phía Du Hân Niệm, Phó Uyên Di hét lớn: "Tránh ra–!".
Du Hân Niệm mới vừa khôi phục lại chút khí lực, nghe thấy tiếng hét của Phó Uyên Di liền ngẩng đầu, nhìn thấy cây đinh ba của Minh cảnh đã cách đỉnh đầu nàng chỉ còn chút xíu! Nàng phản ứng nhanh nhạy hơn rất nhiều so với người bình thường, vốn dĩ là có thể tránh thoát được một đòn này. Ai ngờ, ngay trong thời khắc quan trọng nhất thì bỗng nhiên nàng bị một luồng sức mạnh đè xuống khóa chặt tại chỗ, không thể động đậy!
"Cả một đám, thật sự là chẳng ra sao." Trong tay Thanh Điền đang nắm lấy một đầu sợi dây xích mà người bình thường nhìn không thấy, đầu còn lại của sợi xích đã quấn chặt trên người Du Hân Niệm. Hắn lại cầm cây dù hoa sắc trong tay, dùng một tay bung dù, đỉnh dù nhắm thẳng vào Du Hân Niệm phóng ra vài vệt sáng hình trăng khuyết tựa như lưỡi đao sắc bén, nâng khóe miệng cười châm chọc: "Phối hợp Minh cảnh phá án, là trách nhiệm của mỗi người!".
Nhát đao của Minh cảnh và Thanh Điền đồng thời đánh về phía Du Hân Niệm đang không thể nhúc nhích, Phó Uyên Di chạy đến chỗ Du Hân Niệm, cánh tay vung tới, tán dù "phần phật" một tiếng mở ra, cấp tốc che chắn trên đỉnh đầu Du Hân Niệm!
Ngọc Chi thấy Du Hân Niệm đang lâm vào hiểm cảnh, cũng bất chấp Minh Vương có phát hiện khiến cho nàng rước họa vào thân hay không, từ trong túi móc ra một vật gì đó định bắn tới, lại bị Lâm Cung một tay kéo trở về:
"Thân là nhân viên công vụ lén lút tới Nhân giới còn chưa tính, lại còn dám ở Nhân giới tập kích Minh cảnh, cô không muốn sống nữa sao? Tránh ra!"
Ngọc Chi bị nàng kéo lại một phát bay thẳng ra ngoài, từ xa nhìn thấy tán dù của Phó Uyên Di đang trở nên cực kỳ to lớn, che chắn toàn thân Du Hân Niệm, đánh tan tất cả những ánh đao của Thanh Điền. Cây đinh ba của Minh cảnh đâm trên tán dù, quét một đường cong sắc bén muốn chọc thủng tán dù, tưởng chừng như đã xé rách, thế nhưng tán dù vẫn nguyên vẹn kiên cố như trước.
Minh cảnh giống như bị chọc giận, lỗ mũi phun ra hai luồng hơi trắng, nhấc cây đinh ba lên không tấn công Du Hân Niệm nữa, mà ngược lại lui về phía sau vài bước, dùng sức phóng nó về phía Phó Uyên Di!
Lâm Cung xoay người bay lên, hóa thành một trận cuồng phong, đánh văng cây đinh ba của Minh cảnh.
Minh cảnh thu lại cây đinh ba về trong tay, nhìn Lâm Cung.
Một đầu tóc bạc của Lâm Cung dựng đứng lên, quỷ khí hùng mạnh trước nay chưa từng có.
Ngọc Chi không ngừng bị đẩy lùi về sau phải bám lấy cái logo chữ "M" thật lớn trên bờ tường ngoài của khách sạn mới dừng lại được, mắt thấy mây đen dày đặc trên bầu trời đang cuồn cuộn tiến về phía Lâm Cung với tốc độ cực nhanh, Lâm Cung bay lơ lửng giữa không trung, quỷ khí không ngừng gia tăng tràn ngập cả một vùng trời thành thị.
Toàn bộ mặt đất đều rung chuyển, Nghiêm đội trưởng không biết phát sinh chuyện gì, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy những quầng mây đen giống như bị ai đó triệu hồi