Liễu Khôn Nghi hôm nay đi ra ngoài, cuối cùng cũng thay ra chiếc áo dài màu trắng rộng thùng thình mà Ngọc Chi thầm nhận định là áo ngủ kia, mặc vào một thân trang phục chuyên nghiệp, vừa tiến vào cổng trường vừa đeo cặp mắt kính lên, hoàn toàn mất đi khí chất hung bạo lúc cầm đao phá núi, ngược lại trở nên tao nhã lịch sự.
Đối diện có hai nữ giáo viên đi tới, cùng nhìn nàng mỉm cười chào hỏi: "Liễu lão sư."
Liễu Khôn Nghi hướng bọn họ gật đầu.
Ngọc Chi: "??"
Không biết Liễu Khôn Nghi từ khi nào thì được trao cho cái danh hiệu "Liễu lão sư" này, hiên ngang không chút trở ngại đi trong sân trường nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của các nam sinh. Ngọc Chi bay ở phía sau nàng, cùng nàng đi vào văn phòng giáo viên lớp 6.
Liễu Khôn Nghi đi vào văn phòng, bên trong không một bóng người, nàng cầm lấy quyển sổ danh sách học sinh lớp 6 ban 3 lật giở xem, cuối cùng cũng dừng lại, trang này có ảnh chụp của một cô bé tóc ngắn, tên là Phương Văn Hân, địa chỉ gia đình và số điện thoại đều có. Liễu Khôn Nghi khép lại trang sách, đi ra khỏi văn phòng.
Liễu Khôn Nghi vừa mới đi ra, sau lưng giáo viên trưởng khối lớp 5 đã dẫn theo các giáo viên khác trở lại.
Liễu Khôn Nghi cùng giáo viên trưởng khối lớp 5 nhìn thoáng qua nhau, rời đi.
Đi tới cửa phòng học của lớp 6 ban 3, cũng đã sắp đến giờ vào học, giáo viên còn chưa đến, bên trong ầm ĩ mất trật tự, học sinh chạy tới chạy lui đánh tới đánh lui. Liễu Khôn Nghi xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong, ánh mắt tìm kiếm một vòng vẫn không xác định được, dường như không tìm được mục tiêu nàng muốn tìm.
Giáo viên của lớp bước vào phòng, tất cả học sinh lập tức ngồi vào ngay ngắn, Liễu Khôn Nghi quét ánh mắt qua, thấy có một chỗ ngồi còn trống.
Ngọc Chi đại khái cũng biết nàng muốn tìm cô bé Phương Văn Hân kia, nhưng hình như cô bé đó lại không có ở trong phòng học.
Liễu Khôn Nghi tựa hồ nghĩ ra được cái gì đó, lấy điện thoại di động ra phóng to bức ảnh vừa rồi nàng đã chụp lại, nhìn hai giây, bỗng nhiên quay đầu bước nhanh bỏ đi.
Ngọc Chi vội vàng theo sau: "Liễu tiểu thư! Phương Văn Hân mà cô muốn tìm kia chẳng lẽ là......"
"Đúng vậy." Liễu Khôn Nghi vừa đi xuống lầu vừa nói, "Kiếp trước nàng là mẹ của Thanh Điền. Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười hai của Phương Văn Hân, nàng sinh vào giờ Dậu ngày 28 tháng 12 năm Quý Mùi, chỉ cần đến trước sáu giờ chiều hôm nay tìm được nàng, lấy huyết tông của nàng, thì có thể phá giải pháp ấn của Thanh Điền, cứu Lâm Cung ra."
"Nhưng, nhưng mà, nàng không ở trong lớp học? Đi đâu rồi?"
Liễu Khôn Nghi miệng mím chặt, từ trong lỗ mũi thở ra một luồng khí bất đắc dĩ: "Hôm nay sinh nhật nàng, đương nhiên là xin nghỉ phép ăn sinh nhật rồi."
Ngọc Chi lúc này mới sáng tỏ, đúng ha!
~~~~~~~~~~~
Thôn Hổ Lĩnh vốn luôn tách biệt với thế giới bên ngoài, cho dù có xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì thì người bên ngoài cũng sẽ không biết.
Bốn năm trước Phan Quân Nhã chết thảm là như thế, mà nay đám thôn dân tàn sát lẫn nhau nhuộm máu toàn thôn cũng là như thế.
Nhìn từng khuôn mặt đáng ghê tởm mà năm đó nàng ghi nhớ đang dần dần bị máu nhuộm đỏ, nàng nổi lơ lửng giữa không trung, sự tức giận cuộn trào trong lòng dần dần suy yếu, ngược lại nảy ra một chút cảm giác hư không. Nàng lấy lại bình tĩnh, dù sao thì cũng phải xuống địa ngục, đám người độc ác này sống trên đời cũng sẽ chỉ tiếp tục giết hại người lương thiện, nàng có xuống địa ngục cũng muốn kéo theo tất cả những người này cùng xuống......
Nàng nhắm mắt lại, một lần nữa triệu hồi cơn phẫn nộ, đột nhiên từ xa một viên đạn pháo phóng về phía nàng, nàng bất ngờ quay đầu lại, viên đạn pháo đánh trúng người nàng nổ ầm một tiếng, làm cho hồn phách của nàng nổ tung không còn tăm hơi.
Một tiếng nổ này không tồn tại đối với Nhân giới, cho nên đám thôn dân cũng không có nghe được. Bọn họ chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn độn lo âu cực độ và nhiệt khí khô nóng trong nháy mắt liền biến mất, tựa như nước đá giội xuống đầu, ngay lập tức khôi phục lý trí.
Phan Quân Nhã hồn phi phách tán, xa xa có hai người nổi lơ lửng giữa không trung, mới vừa đánh tan ác linh của Phan Quân Nhã chính là người đàn ông mặc quân trang cao khỏe đứng đằng trước.
Người đàn ông kia vẫn như trước đội mũ phi công và đeo hộ giáp kim loại, toàn thân được bao bọc thật kín kẽ, trên vai là khẩu súng phóng lựu nặng nề còn đang bốc khói từ miệng súng. Hắn tùy tiện cất khẩu súng vào túi vũ khí sau lưng, đưa mắt liếc nhìn về hướng bắc. Người phụ nữ mặc quân trang giống hệt hắn quay đầu lại, nhìn hắn khẽ gật đầu một cái, hai người lập tức phóng vọt về hướng bắc.
......
Phó Uyên Di cuối cùng vẫn ngủ.
Suốt chặng đường này nàng đã mấy lần muốn hôn mê, đều dựa vào ý chí mạnh mẽ liên tục chống đỡ, từ thôn Hổ Lĩnh đi ra đường xá xóc nảy, Lưu Đình vì muốn đuổi kịp thời gian nên lái xe phóng nhanh vun vút, Du Hân Niệm ôm Tiểu Hoàng đã mấy lần sắp văng ra ngoài, Phó Uyên Di lại có thể ngủ ngon lành.
Trước lúc ngủ Phó Uyên Di đã dặn dò Du Hân Niệm: "Khi tới sân bay trước tiên khoan đi vào, cô đánh thức tôi, tôi có một vật muốn đưa cho cô."
Du Hân Niệm không biết nàng còn có bảo bối thần kỳ gì, khi Lưu Đình rốt cuộc cũng lái xe ra đến đường lớn, những trận rung lắc bỗng nhiên biến mất, bốn bánh xe vô cùng trơn tru lăn trên con đường rộng lớn trải dài, Lưu Đình nhấn ga vang rền, chiếc xe tựa như mũi tên nằm trên dây cung được kéo căng hết mức, lao nhanh về phía trước.
Con đường này dân cư rất thưa thớt, tuy rằng không có chướng ngại vật nhưng lại quanh co khúc khuỷu. Lưu Đình lái xe rất tốt lá gan cũng lớn, mấy lần rẽ ngoặt hết sức điệu nghệ.
Núi xanh ở phía sau, xe vẫn chạy băng băng về phía trước, xem ra có thể thuận lợi đến được sân bay Hàm Dương. Chỉ có điều, Du Hân Niệm còn có chút lo lắng Lâm Trạch Bạch bên kia.
Vừa rồi nàng đang nói chuyện điện thoại thì đột nhiên ngắt máy, nói cảnh sát kiểm tra. Nếu như cảnh sát thực sự mở cửa xe của nàng ra nhìn thấy chắc hẳn sẽ bị dọa sốc —một cỗ quan tài to đùng rành rành trước mắt, bên trong còn có một khối thi thể, phỏng chừng cũng đủ để cho bọn họ khó tiêu hóa nổi trong một đoạn thời gian.
Tiểu Bạch tuy rằng ngày thường thích làm ầm ĩ, nhưng vào thời điểm quan trọng lại đầy rẫy thủ đoạn bịp bợm, chút việc nhỏ đó hẳn là không làm khó được nàng.
Chỉ cần có thể đến sân bay đăng ký, có thể đến Thượng Hải hội hợp cùng Tiểu Bạch, nàng có thể trở lại trong thân thể Vương Phương......
Phó Uyên Di đột ngột ngồi bật dậy, vẻ buồn ngủ trên gương mặt trong nháy mắt đã biến mất không còn chút gì!
Du Hân Niệm thấy nàng như thế cũng trở nên căng thẳng, vội hỏi: "Làm sao vậy?".
Phó Uyên Di hai mắt trống rỗng, vành tai không ngừng khẽ rung động, dường như đang hết sức chăm chú lắng nghe cái gì đó: "Du tiểu thư, cô nhìn xem phía sau xe có phải có người đi theo chúng ta không?".
Du Hân Niệm nhìn lại phía sau xe, ngoại trừ những hàng cây tựa như đang chạy thụt lùi và mặt đường ra, thì không thấy xe gì cả.
"Không có xe a."
Lưu Đình cũng từ trong kính chiếu hậu nhìn lại,