Ghế sofa rất rộng rãi rất mềm mại, hai người nằm trên đó cũng không quá chật chội.
Du Hân Niệm rất thản nhiên mà trực tiếp giao phong ánh mắt cùng Phó Uyên Di, nàng không phải một người thích bị chiếm thế thượng phong, bất luận là trong chuyện gì cũng đều như thế.
Phó Uyên Di cọ dán mấy ngón tay vào vành tai mềm mại của nàng, cười nói: "Lỗ tai của Du tiểu thư thực mẫn cảm, đỏ cả rồi."
Du Hân Niệm cũng nhìn nàng cười: "Phó tiểu thư đối với quỷ thật sự là hiểu rõ, cô biết quỷ có thể đụng vào, có thể khiêu khích, còn có thể mẫn cảm."
Phó Uyên Di "hửm?" một tiếng, ánh mắt từ trên vành tai đỏ ửng dời về phía ánh mắt nàng: "Lời này chính là đang lên án tôi hay là đào hầm để cho tôi nhảy xuống đây?".
"Đều không phải. Phó tiểu thư nhiều năm như vậy đều tiếp xúc với quỷ, hiểu rõ những chuyện này cũng là đương nhiên."
"Không." Phó Uyên Di phủ nhận, "Trước kia tôi chỉ là thích bắt quỷ mà thôi, yêu thích quỷ vẫn là lần đầu tiên."
Sự thẳng thắn của Phó Uyên Di luôn luôn nảy ra đột ngột, Du Hân Niệm luôn luôn trong phút chốc bị lời của nàng che lấp đầu óc, hơn nữa vẻ mặt của nàng rất nghiêm túc, hoàn toàn không thể phân biệt rõ lời này của nàng rốt cuộc là theo nghĩa đen, hay là theo nghĩa đen. Cái từ kia là động từ...... hay là động từ?
Du Hân Niệm dùng suy nghĩ thuần khiết nhất mà lý giải.
Kỳ thực trước đó các nàng đã từng ít nhiều thảo luận qua đề tài này rồi, mỗi lần nói đến đều là những từ ngữ mập mờ, muốn nói lại thôi, Du Hân Niệm không muốn đối mặt với chuyện tình cảm, dù sao vẫn cảm thấy phần tình cảm trước mắt này một khi được thừa nhận thì chính là phản bội chính mình, phản bội tất cả những lời hứa của thế giới trước đây, nàng sẽ trở thành kẻ nói không giữ lời.
Đừng nói cảm kích không tính là tình cảm, đừng nói tâm động không tính là tình yêu, chỉ cần nghĩ đến quãng thời gian tựa như dài mênh mông mà nàng cùng Phó Uyên Di gặp gỡ và quen biết, lại đối xử hòa nhã với nhau, mà tương lai các nàng đã được định trước là ly biệt. Nghĩ đến phần đời không gặp nhau này khiến cho Du Hân Niệm khổ sở thậm chí là đau đớn, sự đau đớn này chân thật lại rõ ràng, đây là khắc cốt ghi tâm.
Tận hưởng lạc thú trước mắt hay là cần đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt? Từ xưa đến nay câu hỏi này cũng giống như là "Từ đâu đến, đến nơi đâu", khó có thể giải đáp, mỗi người mỗi ý, cuối cùng vẫn là phải trở về với nội tâm của chính mình, khảo vấn chính mình — ta muốn cái gì.
Ta muốn hạnh phúc hiện tại, vậy vươn tay ra ôm lấy, trút đi lớp vỏ bọc ngoài trao hết cho nhau.
Ta muốn nàng từ nay về sau được tự do, vậy khước từ cái ôm của nàng mà tự lập, cự tuyệt dụ hoặc mà rời đi.
Du Hân Niệm nhìn Phó Uyên Di, nàng không biết nên nói ra miệng như thế nào. Muốn hoặc đừng, đều không phải tuyệt đối, đều không phải là suy nghĩ trong lòng nàng.
Phó Uyên Di thật sự quá tốt, nếu như nàng ấy có thể kém đi một chút, tồi tệ một chút, Du Hân Niệm đều có thể ra quyết định, muốn hoặc đừng đều có thể là tuyệt đối, nàng cũng không cảm thấy chính mình là một người quá vô tư.
Đối với người khác đều có thể tùy tiện xuống tay, duy chỉ một mình Phó Uyên Di là không được. Mặc kệ Phó Uyên Di lúc ban đầu là muốn cái gì, hiện tại bày ra trước mắt Du Hân Niệm chính là tấm chân tình đã từng vượt qua núi đao biển lửa. Du Hân Niệm cũng muốn mở rộng trái tim mình một lần, nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra Phó Uyên Di có thể mang nàng đến trạng thái vui thích say đắm như thế nào, nhưng đối diện với phần tình cảm chân thành này, nàng cho dù có khốn nạn đến mức nào cũng phải cắn nát đầu lưỡi, để không gây tổn hại cho nàng ấy.
Kỳ thực đã có đáp án rồi, không phải sao? Du Hân Niệm run rẩy thân mình, thả lỏng ngữ khí. Vừa định mở miệng, Phó Uyên Di chợt nói:
"Không cần phải nói."
"Tôi cảm thấy tôi cần phải nói cho rõ ràng."
"Em đã nói rồi."
Du Hân Niệm nghi hoặc.
Phó Uyên Di dùng một đầu ngón tay đâm vào trước ngực trái của nàng: "Tôi không phải đã nói rồi sao? Âm thanh ở nơi này quá lớn, tôi đều nghe thấy được. Chúng ta đã nói qua rất nhiều lần, tôi hiểu được chuyện em đang nghĩ, nói cho cùng thì tôi cũng không hi vọng đến cuối cùng bản thân mình sẽ khó chịu, nhưng em muốn nói thiên trường địa cửu cũng có lúc tận cùng mà, tôi vì sao lại không thể hôm nay có rượu hôm nay say? Coi như tôi vô lại, ích kỷ muốn lưu giữ chút kỷ niệm, em cứ mở một mắt nhắm một mắt đi."
Ngươi xem, người này dũng cảm lại khẳng khái, hài hước lại ôn nhu, Phó Uyên Di đều đã dọn xong tư thế bày ra dụ hoặc, chẳng lẽ còn muốn cự tuyệt? Cự tuyệt sự dụ hoặc này cần đến bao nhiêu dũng khí? Quả thực là phung phí của trời, là cực kỳ tàn nhẫn với chính mình.
Du Hân Niệm nhìn khuôn mặt dần mơ hồ của Phó Uyên Di, hắng cổ họng nói: "Thực sự vô lại chính là tôi. Ngọc Chi nói đúng, tôi không nên trở về. Tôi nên trực tiếp đi luân hồi. Tôi đã chết rồi, bất luận nguyên nhân cái chết là gì, đoạn đường nhân sinh này tôi đã đi hết rồi, tôi trở về cũng chỉ có thể làm đảo loạn âm dương, khiến cho càng nhiều người vô tội bị liên lụy."
Phó Uyên Di dịu dàng giúp nàng lau đi nước mắt: "Bi quan như vậy thật là không giống em. Ai nói em trở về chính là đảo loạn âm dương? Nói không chừng duyên phận giữa em và tôi đã sớm được định sẵn rồi, tôi phiêu bạt nhiều năm thế này, chính là để chờ đợi em đến bên cạnh tôi. Đây không phải là liên lụy, đây chính là định mệnh."
Phó Uyên Di miệng mồm thế này, có thể khiến cho người ta thực phiền thực chán ghét, cũng có thể ngọt ngào như mật đường khiến cho người ta thực an tâm. Sự kiên định của nàng đã bị lời lẽ thuyết phục của Phó Uyên Di xoa dịu đi rồi — nhưng mà, người bị xoa dịu lại là nàng, thế này là sao a!
Du Hân Niệm còn muốn mở miệng, Phó Uyên Di thật sự nhịn không nổi, thở dài ôm chặt nàng hơn nữa: "Tôi nói, em tại sao lại phải nghĩ thất nghĩ bát nghĩ nhiều chuyện như vậy mới hài lòng chứ? Là sự trừng phạt dành cho tôi hôm nay vì không quá thành thật sao?".
"Tôi nào có nói như vậy......" Du Hân Niệm nằm ở trong lòng nàng, tỏ vẻ vô tội.
Phó Uyên Di cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, thở dài.
"Vì sao lại thở dài?"
Phó Uyên Di xoay mặt lại, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Thành thật mà nói."
Du Hân Niệm tập trung chăm chú lắng nghe.
"Em quá mức đáng yêu."
Du Hân Niệm: "............"
"Đêm nay để cho tôi xâm phạm đi? Hửm?" Vừa nói xong liền cởi nút áo của Du Hân Niệm. Du Hân Niệm còn tưởng Phó Uyên Di muốn nói gì, kết quả lại là đưa tay ra định thật sự cởi bỏ y phục của nàng. Du Hân Niệm theo bản năng sợ hãi kêu lên một tiếng phóng bay ra, Phó Uyên Di nhìn bộ dáng lúng túng hốt hoảng của nàng mà nhịn không được cười thành tiếng:
"Cho nên, bình thường nhìn em mang một bộ dáng giống như thân kinh bách chiến rất kiêu ngạo rất lợi hại, kỳ thực." Phó Uyên Di dùng đầu ngón tay cái và ngón tay trỏ giao nhau, tạo ra hình trái tim nhỏ, "Vẫn là rất non nha."
Non cái quỷ gì! Trái tim nhỏ cái quỷ gì! Du Hân Niệm đột ngột xoay người chui trở vào trong thân thể Vương Phương, Phó Uyên Di "ôi ai" hồi lâu cũng ngăn cản không được quyết tâm của nàng.
Du Hân Niệm vung loạn cánh tay muốn xua đi ánh sáng mờ nhạt trên thân thể Vương Phương, Phó Uyên Di liền thu lại luồng ánh sáng đó.
"Ngủ ngon! Tôi muốn ngủ!" Du Hân Niệm đứng lên bước đi.
Phó Uyên Di đi theo phía sau nàng, tỏ ra có chút vô tội: "Làm sao vậy a? Một lời không hợp liền biến thành Vương Phương? Tôi đây không phải là thấy em tâm tình suy sụp, muốn đùa em một chút, làm dịu đi bầu không khí thôi mà. Em có biết con người của tôi sợ nhất nghiêm túc...... Ôi!".
Du Hân Niệm trở tay đóng cửa mà Phó Uyên Di nhìn không thấy, đập thẳng vào mặt.
Du Hân Niệm trong lòng cả kinh, vội vàng mở cửa, lời quan tâm đang muốn nói ra khỏi miệng, vừa mở cửa liền nhìn thấy một tán dù màu đen, che