Biên dịch: 1309Sầm Kim thức trắng đêm.
Cô liên tục tự khuyên mình đừng hoài nghi đồng bạn, vệt máu kia chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn. Song như thế vẫn không thể ngăn được những ý nghĩ đáng sợ, như lớp lớp sóng xô cuốn phăng tất thảy vào vực sâu tăm tối.
Hôm sau, khi đang dùng bữa, cô ra vẻ vô tình hỏi Jeremie, xem mình có thể theo xe đi một chuyến không — Sau này nội chiến kết thúc, nếu cần phải báo cáo, nhận phỏng vấn, soạn tài liệu… thì cô cũng có trải nghiệm riêng hữu ích.
Jeremie cự tuyệt, lý do là để phụ nữ ra ngoài thì quá nguy hiểm. Vả lại cả 3 đều vắng mặt, khu bảo hộ sẽ rơi vào tình trạng hổng chân, ngộ nhỡ xảy ra sơ suất gì thì sao?
Sầm Kim nhìn Vệ Lai cười: “Em tính tới tính lui, tính ra một ý tưởng ngu xuẩn.”
Chờ đến tối khuya, khi chúng chuẩn bị xuất phát lần nữa, cô nhờ nạn dân che giấu giúp mình, trà trộn lên xe.
Vệ Lai hỏi cô: “Em có từng nghĩ, thế này rất nguy hiểm không?”
Sầm Kim hơi thất thần: “Nghĩ rồi, nhưng em chẳng khống chế nổi. Em không biết mỗi lần xe chở người ra ngoài như vậy, đến tột cùng đã xảy ra điều gì. Cũng có thể là do tới tận lúc đó em vẫn chưa từng rời khỏi khu bảo hộ, vẫn rất lạc quan với tình hình bên ngoài. Em chỉ nhớ lời của đồng sự cũ khi ra ngoài tìm vật phẩm, phóng viên BBC có thể đi lại tự do… Em cảm thấy mình là người ngoại quốc, là tình nguyện viên quốc tế… Tóm lại, em cứ trèo lên xe.”
Đoạn đường này trọn đời khó quên.
Từ lúc bắt đầu ra khỏi cổng khu bảo hộ, bầu không khí trên xe bỗng trở nên căng thẳng, sát bên cô là mười mấy nạn dân liên tục lẳng lặng cầu nguyện, làm dấu Thánh trước ngực hết lần này đến lần khác. Xung quanh tĩnh lặng đáng sợ, chỉ có thể nghe được tiếng bánh xe ma sát mặt đường, tiếng động cơ đều đều và tiếng tim đập hòa thành một nhịp. Ở trong đấy tù túng, ngột ngạt, tức ngực đến mức chẳng thể thở nổi.
Kallon về đêm, lẽ ra không nên tĩnh mịch chết chóc như vậy. Sầm Kim nhớ rõ, thời điểm trước khi xảy ra thảm sát, vào lúc canh khuya, trên đường vẫn có người tụ tập chè chén, khiêu vũ, vẫn có thể nghe được tiếng ca hát và tiếng tiết mục truyền hình rộn ràng.
Thế mà hiện giờ, giống hệt một tòa thành chết, thi thoảng còn ngửi được mùi thối rữa quẩn quanh bên mũi. Chỉ có lúc đến gần rào chắn trên đường, mới loáng thoáng vọng đến tiếng người Huka quát mắng và cười cợt quái gở do men say.
Cũng không biết chờ qua bao lâu, xe từ từ dừng lại. Bên ngoài có gió to, loáng thoáng nghe ra tiếng nước chảy. Đột nhiên lóa ánh đèn làm Sầm Kim hoa mắt. Cô đã quen không dùng đèn vào ban đêm — Vì cứ vừa nhá nhem tối là cả khu bảo hộ phải dập tắt hết mọi tia sáng, sợ sẽ dẫn tới những ánh mắt thù địch.
Tấm bạt bất chợt bị kéo soạt ra, vài người ngồi sát cửa xe bị lôi xuống hét thất thanh. Sầm Kim còn chưa kịp phản ứng đã bị túm lấy quăng ra đất, tiếng gào thét tiếng giãy giụa đập thẳng vào tai. Ngay sau đó, bỗng có người giật tóc cô bắt ngẩng mặt lên, gào to: “Không phải bọn Katsi!”
Toàn khu im bặt đôi ba giây.
Trong sự yên tĩnh ấy, Sầm Kim thấy rõ hết thảy.
Đây là một doanh địa ven sông, gần rừng cây, không có thuyền, nhưng có cả toán dân quân Huka mang vũ khí. Có vài tên ngồi quanh đống lửa uống bia, Jeremie và Serge đang khui một chai, bọt bia trắng li ti phun ra, văng lên mặt chúng.
Mà bên kia, nạn dân Katsi theo xe đang bị mấy tên Huka hung tợn, lực lưỡng, kéo vào rừng sâu âm u.
Mỗi câu “Không phải bọn Katsi” đấy, đã đủ khiến tất cả mọi người sửng sốt. Có một phụ nữ Katsi trộm thấy thời cơ này, giãy thoát được, chạy thục mạng về phía Sầm Kim, hét lớn: “Sầm! Cứu tôi! Cứu tôi!”
Tên Huka bên cạnh tức khắc đuổi theo, trước khi chị ta lao đến trước mặt cô, đã vung tay chém xuống.
Sầm Kim chợt rùng mình, cả màn máu ấm làm mờ mắt cô. Cách một tầng đỏ tươi ấy, cô trông thấy người phụ nữ kia nằm rạp xuống đất, vùng vẫy ngẩng đầu, vươn tay chỉ vào cô, thều thào: “Cô…”
Chị ta phủ khăn trùm đầu, hốc mắt hõm sâu, đáy mắt khóa lại nỗi sợ hãi, tuyệt vọng và niềm mong mỏi đang dần tắt ngúm.
Sầm Kim lập tức phát điên, vào giờ phút này, cô chẳng còn sợ nữa, cứ phóng thẳng tới chỗ tên Huka kia, hận không thể đập nát mặt hắn. Nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị lôi mạnh ra sau. Cô nghe Serge quát: “Cô lên cơn gì hả!”
Sầm Kim đỏ mắt, bất chấp hết thảy, túm tay Serge cắn mạnh.
Serge hét lên, co chân đạp văng cô ra. Sầm Kim đau đớn lăn trên đất, bên tai truyền đến tiếng mở chốt súng, họng súng lạnh lẽo chống lên trán cô, nhưng nhanh chóng bị đẩy ra. Jeremie nói: “Đừng, nó còn hữu dụng, để đấy cho tao.”
Lão túm cổ áo Sầm Kim lôi xềnh xệch vào rừng. Sầm Kim lăn lê theo lão, tiến vào rừng sâu hơn chút nữa, bỗng nhiên cứng đờ.
Nơi này là lò sát sinh, thi thể đầy đất, ruồi nhặng thành đàn. Có mấy tên Huka vừa rảnh tay, đang tụ tập lại hút thuốc, liếc mắt thấy hai người.
Jeremie đẩy Sầm Kim ra trước, Sầm Kim liều mạng giãy giụa, nhưng sức không bằng lão. Đầu gối lão chặn lên lưng cô, nhấn sát mặt cô xuống mặt một xác chết lạnh băng.
Lão hỏi: “Sầm, cô chạy ra đây làm gì? Chúng tôi nuôi cô, cô có ăn, có uống, vậy không tốt sao? Thế giới bên ngoài tàn khốc lắm đấy.”
Cổ họng Sầm Kim khản đặc, chết lặng để nước mắt rơi đầy mặt.
Jeremie nói: “Tôi để cô xem thử, bao nhiêu là thi thể, nghe đâu tổng số người chết trong đây đã vượt quá 100 ngàn. Kiểu lò sát sinh này còn rất nhiều, tự cô nhìn xem, trời nóng thế, đợi đến khi thối rữa, còn ai phân biệt được đâu là xương cốt của bọn Katsi, đâu là của cô?
“Sớm muộn gì các khu bảo hộ cũng tan hoang. Giáo đường của tay mục sư người Pháp vừa bị đập nát đấy, 3.000 người bên trong đều chết sạch. Nếu không có tôi thì khu bảo hộ của cô đã ra bã từ lâu rồi — Tôi chỉ lấy ít đồ của chúng thì có gì sai nào?
“Sầm, tôi cho cô lựa chọn. Thứ nhất, cô ngoan ngoãn, tẩy rửa sạch sẽ, quay lại, tiếp tục công tác tình nguyện của cô, phối hợp làm việc với chúng tôi. Nếu may mắn, cô chính là anh hùng bảo vệ nạn dân, sau này trở về Bắc Âu, lại bắt đầu cuộc sống cô mong muốn. Thứ hai là, cô sẽ phơi thây ở đây, và chẳng ai thèm quan tâm cô đã đi đâu. Cô là người mất tích, trở thành một con số trong danh sách mất tích, có chết cũng không ai rảnh mà truy xét. Đang lúc chiến loạn, một vài người ngoại quốc mất tích thì đã là gì? Nghe thê thảm quá nhỉ, vượt cả ngàn dặm đến đây cống hiến, vậy mà lại im hơi lặng tiếng bỏ mạng vô ích, ngay cả xương cốt cũng chẳng tìm thấy…”
Lão xốc cô lên, hỏi: “Trả lời thế nào?”
Sầm Kim không ngăn được bản thân run rẩy, máu trên mặt chảy lẫn vào nước mắt, bờ môi mấp máy chẳng phát ra tiếng. Jeremie chờ mất kiên nhẫn, đột ngột ngẩng đầu về phía mấy tên Huka: “Cho bọn mày chơi đây.”
Lão đẩy Sầm Kim ra trước.
Mấy tên kia rú lên nhào tới, Sầm Kim điên cuồng gào thét, giãy giụa giật lui trở lại. Trong cơn hỗn loạn, cô ôm lấy chân Jeremie, siết chặt không buông, như thể đấy là chỗ dựa duy nhất, rồi liên tục gật đầu.
Jeremie xoa đầu cô: “Sẽ nghe lời chứ?”
Sầm Kim gật đầu, nước mắt rơi như mưa.
Chuyện phát sinh sau đó, cô chỉ láng máng nhớ được. Jeremie dắt cô trở lại, tìm cho cô một bộ quần áo khác. Cô tránh trong xe thay đồ, được nửa chừng thì bỗng nhiên buồn nôn, gập người trên cửa kính, nôn mãi nôn mãi, đến khi ra cả mật xanh mật vàng.
Jeremie giúp cô chải đầu, lau mặt, nói: “Đừng làm cái bộ điệu sống dở chết dở thế! Cô phải cười, cười thật tươi vào.”
Cô cố gắng nhếch môi, nhắc nhở mình: Cười, phải cười.
Rốt cuộc Jeremie cũng hài lòng với nụ cười của cô, đẩy cô đến bên đống lửa, đưa qua một chai bia: “Lại đây, mọi người cùng phát tài, hãy uống cạn nào!”
Sầm Kim cười cứng đơ, nhìn gã Huka cao lớn thô kệch đối diện. Gã cũng đang cười, cụng chai bia vào của cô.
Đèn flash lóe lên, nghe một tiếng tách. Cô vô thức ngoảnh đầu, trông thấy Jeremie cầm máy ảnh, khen cô: “Cười rất tự nhiên.”
***
Ngoài trời vẫn đang mưa tầm tã, nghe như tiếng nức nở nghẹn ngào. Sầm Kim rót đầy rượu vào chiếc ly cạn sạch của mình, nói với Vệ Lai: “Em chẳng có lời nào giải thích, lúc ấy, xác thực là em đã gật đầu.”
Đến sáng tinh mơ, họ lại quay về ngôi trường tiểu học, có một vài nạn dân đang chờ sẵn. Sầm Kim xuống xe, chào hỏi tất cả, trên mặt còn giữ nguyên nụ cười được ép ra kia, nói: “Không có gì, mọi việc đều tốt đẹp.”
Jeremie cũng phụ họa: “Xem đi, Sầm còn mua được quần áo mới đấy. Người trên thuyền từ Uda đến chở theo rất nhiều mặt hàng nhỏ để bày bán, mấy anh chị lên thuyền còn chưa ngồi nóng chỗ đã chạy qua mua ngay.”
Những nạn dân ấy cười ồ, Sầm Kim cũng cười, cuối cùng khẽ giọng: “Tôi đi nghỉ đây.”
Cô về đến phòng, vừa đóng cửa lại, lập tức tê liệt.
Mặt trời từ từ lên cao, ánh nắng chiếu qua song cửa, rọi vào mắt cô đau nhói. Rồi chẳng biết lấy đâu ra sức lực, cô đột ngột bật dậy, tìm đủ mọi thứ che kín cửa sổ, dùng băng keo dán dính lên, trái một đường, phải một đường, mãi đến tận khi xài hết cả cuộn.
Cuối cùng trong phòng đã tối đi. Cô nằm co ro trên đất, không còn biểu cảm gì, cũng không có nước mắt.
…
Điếu thuốc gần cháy hết, sắp đốt đến tay cô. Vệ Lai định gỡ ra giúp, cô đã xoay tay lại, bóp chặt đầu thuốc trong lòng bàn tay.
Cô hỏi anh: “Anh biết lúc đó em nghĩ gì không?
“Em chẳng muốn oán hận ai, vì không còn hơi sức nữa. Một khi đã tuyệt vọng, đều cần nhờ đến mộng ảo để chống đỡ.
“Em nhìn chòng chọc vào cửa, nghĩ, nếu giờ này có ai tới cứu mình thì tốt quá. Ý trung nhân của em, chẳng cần biết có phải là anh hùng cái thế hay không, chỉ cần vào giờ phút này, có thể từ trời giáng xuống, mau chóng cứu em, thế đã đủ lắm rồi.”
Vệ Lai định nắm tay cô, Sầm Kim tránh đi, nói: “Đừng, đừng ủy mị vậy. Em kể những điều này chẳng phải vì muốn được anh an ủi. Anh chỉ cần nghe thôi.”
Khi đó cô cứ nằm trên đất như thế, qua hết một ngày mơ màng hỗn loạn. Đến chạng vạng tối, Serge gõ cửa, giọng điệu rất khó chịu: “Sầm, cô vắng mặt cả ngày rồi, bọn kia sẽ nghi ngờ.”
Sầm Kim đứng dậy, cầm chậu vào phòng tắm rửa mặt. Vừa vuốt ướt mặt xong nhìn lên gương, chợt phát hiện, ở gần xương quai xanh mọc ra một nốt ruồi.
Cô kề sát xem xét, sờ thử, mới biết không phải. Chỉ là một giọt máu bị văng trúng tối qua, chẳng biết tại sao bỏ sót nên khô lại trên đó.
Cô nhúng nước lau đi, vết máu nhanh chóng biến mất.
Sầm Kim thì thào: “Nhưng thật kỳ quái,
rửa sạch rồi, ngược lại cứ hay hoảng hốt. Thành thử sau này luôn không dằn lòng được, kiểu gì thỉnh thoảng cũng phải sờ vào, cảm thấy giọt máu đó vẫn còn, nhất định phải chùi cho sạch.”
Ánh mắt Vệ Lai rơi xuống hạt ngọc hồng lựu đỏ tươi gắn trên dây chuyền bạch kim cực mảnh vắt ngang xương quai xanh. Hạt ngọc rất nhỏ, giống một nốt ruồi son, càng giống một giọt máu bắn lên hơn.
Đầu ngón tay Sầm Kim tỉ mỉ vuốt ve hạt ngọc ấy: “Anh không biết em có tật xấu này nhỉ, hễ gỡ dây chuyền ra là em sẽ chẳng thể chịu được…”
Cô im lặng hồi lâu.
Tiếp sau đó, chuyện đêm nọ tựa như chưa từng xảy ra. Khu bảo hộ vẫn giống chiếc kim đồng hồ trên tay, không hề bị ảnh hưởng mà tiếp tục dịch chuyển, cũng chẳng biết đến khi nào mới chịu dừng lại.
Cô trở nên sợ trò chuyện cùng người khác, sợ nhìn thấy những khuôn mặt ngập tràn hi vọng.
Cô tìm việc cho mình làm, trong ngôi trường này, thứ sót lại nhiều nhất chính là bút chì và giấy trắng. Cô thử vẽ tranh, ban đầu nét bút khá tệ, nhưng càng về sau càng giống thật. Cô không cần người mẫu, mỗi gương mặt, mỗi vết hằn, từng đường nét nhỏ nhặt, gần như đã in sâu vào đáy mắt, có nhắm hay mở thì đều trông thấy rõ ràng.
Đôi khi, nạn dân sẽ đến tìm cô, sẽ tò mò ngắm nghía, cũng sẽ thân thiết giúp cô ngăn cản những người quấy rầy: “Sầm đang vẽ tranh, chờ cô ấy rảnh hãy tới nhé.”
Lại có vài thời điểm, thực sự không tránh được, cô sẽ khép hờ mắt, lẩm bẩm: “Đừng sốt ruột, từ từ sẽ đến lượt thôi. Hoặc cũng có thể, các vị là nhóm tiếp theo…”
Chuyện quan trọng như mạng người, sao có thể không sốt ruột, đối phương khẩn cầu: “Sầm à, để tôi đi trước được không, tôi còn con nhỏ…”
Cô có một lần can đảm nhất, là đâm thủng lốp xe van. Serge tìm tới cô, chưa cần hỏi han đã cho một bạt tai: “Bất kể có phải cô làm hay không, đều là lỗi của cô. Nếu còn phát sinh nữa thì liệu hồn đấy.”
Sầm Kim lại uống cạn rượu trong ly.
“Em thật chẳng biết nên làm gì cho phải. Bên ngoài đâu đâu cũng là cảnh tàn sát, em có thể để họ chạy đi sao? Ra đấy là chết ngay, đợi trong khu bảo hộ, chí ít sẽ chết chậm hơn.
“Đôi khi em cảm thấy, Jeremie và Serge bị giết là tốt nhất. Nhưng buồn cười là, không có những giao dịch bẩn thỉu kia của chúng, khu bảo hộ này sẽ chẳng cầm cự nổi ngày nào. Em đúng là thứ vô dụng, đồ ăn, thức uống, thuốc men, em không thể làm bất cứ điều gì.”
Cô dần dần trở nên trầm lặng. Ước chừng vài ba ngày sẽ đưa người lên “thuyền” một lần, cô trơ mắt nhìn số người trong khu bảo hộ càng lúc càng giảm đi, rồi gạch bỏ từng cái tên trong danh sách đăng ký. Có lúc nằm mơ, phát hiện khu bảo hộ này thực ra là một vũng lầy khổng lồ, ngày qua ngày, bọn họ đều đang lún sâu xuống.
Thế là cô tuyệt vọng chờ đến cái ngày tất cả bị nuốt chửng, chờ đợi một ngày khu bảo hộ bị phá tan. Mọi người cùng chết đi, ngược lại cô sẽ được giải thoát.
Song chuyển biến lại tới hết sức bất ngờ, sau khi trải qua hơn một tháng tối tăm không thấy mặt trời — Chẳng phải vì cuối cùng cộng đồng quốc tế đã kết thúc được mớ hội nghị lê thê, mà là Mặt trận Giải phóng Katsi bắt đầu phản kích.
Không thể dựa vào ai, cứu mình, thường vẫn là chính mình.
Thời khắc tiếng súng của Mặt trận Giải phóng Katsi vang lên ngoài phố, số nạn dân trong khu bảo hộ là 175 người, Jeremie và Serge cũng đổi qua bộ mặt mới.
Chúng thôi hẳn ra ngoài, bắt đầu dựa vào lương thực dự trữ để canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, hướng dẫn nạn dân chặn cổng, tuần tra, trực gác, hất văng những tên Huka tính leo tường vào trong, thậm chí còn bị thương.
Nạn dân rưng rưng lệ cảm tạ Jeremie. Lão đáp: “Việc nên làm thôi, quan trọng nhất là mọi người đều sống sót.”
Mà đối với cô, dần dần lại có phê bình kín đáo, ví dụ: Sầm cứ như biến thành người khác, chỉ biết cắm đầu vẽ tranh, hỏi gì cũng im ỉm…
Rốt cuộc ngày đó đã đến, cổng sắt khóa chặt lần đầu tiên yên tâm rộng mở, các nạn dân và binh lính Mặt trận Giải phóng Katsi ôm chầm lấy nhau, phóng viên theo quân bấm máy tanh tách khắp nơi. Jeremie kéo cô và Serge chụp ảnh, nói một cách đầy thâm ý: “Để làm kỷ niệm.”
Chụp xong, Sầm Kim quay qua Jeremie: “Tôi muốn về nhà.”
Vài ngày sau, đích thân Jeremie đưa cô đến sân bay vừa được sửa chữa. Đường băng đắp đất, không có tường, trông như khoảng đất trống mênh mông, có nhiều máy bay đáp xuống — Những phóng viên rút đi trước kia rối rít chạy đến, tranh lấy tin tức trực tiếp nóng hổi sau hòa bình.
Tiếng động cơ đinh tai liên tiếp vang lên, mái tóc cô bị các luồng khí lưu từ bốn phương tám hướng thổi bay tán loạn. Jeremie nhấc mặt cô lên, nói: “Cô gái, cô rất xinh đẹp, về rồi thì hãy quên sạch mọi thứ ở đây đi. Sau này sẽ có hàng tá đàn ông thích cô, cô còn có cả tiền.”
Lão ghé sát tai cô: “Bọn tôi đã chuyển khoản cho cô, cả đống tiền.
“Cô nên ngoan ngoãn thì hơn. Bọn tôi có rất nhiều chứng cứ, hình của cô, nhật ký, thư tín chưa kịp gửi đi của nạn dân… Cho dù đến một ngày nào đó xảy ra chuyện thật, thì cô vẫn là thủ phạm chính.
“Tất cả chúng ta đều cùng hội cùng thuyền, phải hỗ trợ lẫn nhau. Đừng nguyền rủa tôi chết sớm, tôi an toàn, cô mới được an toàn. Tôi mà chết đi thì ngày chết của cô cũng cận kề.”
Sầm Kim hỏi: “Các người vốn đâu phải tình nguyện viên?”
Jeremie nhếch môi cười, lộ ra hàm răng nhấp nhô khấp khểnh: “Không phải, bọn tôi đến châu Phi đào vàng. Ai ngờ chẳng mò được vàng trong hầm mỏ, lại đổi đời ở đây. Thật đúng là kỳ tích luôn có mặt khắp nơi, Sầm nhỉ?”
***
Nến đã cháy sạch, hơi khói lơ lửng giữa bóng đêm đặc quánh.
Mưa cũng đã tạnh, chỉ còn ít nước đọng trên mái nhà thi thoảng rơi xuống nghe tí tách.
Sầm Kim thì thào: “Thời điểm còn ở Kallon, em tự an ủi mình, chỉ cần về đến Bắc Âu là ổn thôi, cứ xem tất cả là cơn ác mộng, quay về có thể bắt đầu lại từ đầu.
“Đến khi trở về thật, mới phát hiện không ổn chút nào — Ở Kallon, ít ra vẫn có thể ảo tưởng Bắc Âu này sẽ là đường lui, về rồi, đến một đường lui cuối cùng cũng chẳng còn.
“Quay lại Bắc Âu, em xuất hiện vấn đề tâm lý nghiêm trọng, sinh hoạt rối loạn, luôn luôn gặp ác mộng. Trong mỗi giấc mộng đều đang cố tìm cho được đội xe rút lui của Liên Hiệp Quốc, trước mắt lần lượt hiện lên từng gương mặt nạn dân, những người em tự mình đưa lên xe, cả những người chết trước mặt em…”
Cô cười nhìn Vệ Lai: “Em đúng là xui xẻo. Cái loại hoàn cảnh đấy, em nên làm thế nào chứ? Không gật đầu là chết ngay tại chỗ, gật đầu rồi thì thành đồng mưu, tội phạm, ngày nào bị truy cứu tới thì sẽ xong đời.”
Vệ Lai chẳng biết nên nói gì mới tốt.
Sầm Kim chợt cười to, suýt chút cười ra nước mắt: “Anh tin thật đấy à? Em kể lâm li bi đát thế, anh tin ngay phải không? Kiểu người như anh thì chẳng làm nổi quan tòa đâu.”
Cô cúi đầu ngậm lấy một điếu thuốc, quẹt diêm, ánh lửa bùng lên, tay cô run rẩy: “Ai sẽ tin được chứ? Tất cả chứng cứ đều buộc em vào chỗ chết, huống chi, xác thực là em đã thỏa hiệp.”
Rốt cuộc đã châm thuốc xong, cô không hút, đặt điếu thuốc bên góc bàn, nhìn làn khói vấn vít bốc lên.
“Em biết Bàn Tay Thượng Đế từ rất lâu rồi. Không sợ, cũng không ngoài ý muốn. Khi nhận bàn tay của Serge, em chỉ cảm thấy sắp được giải thoát, thật sự, em đã quá mệt mỏi rồi, đường đã đi đến cùng rồi, cũng là lúc phải kết thúc.
“Điều ngoài ý muốn duy nhất là, Cá Mập Hổ cướp Sirius Star, người Saudi tìm tới em. Em nghĩ chẳng hề gì, thời gian dư dả sẽ giúp họ đàm phán, thiếu hụt thì chết luôn trên đường, cứ xem ý trời thế nào thôi.
“Đối với việc mời vệ sĩ, phía Saudi rất hăng hái, còn phỏng vấn với tuyển lựa, em thì không mấy quan tâm. Chẳng phải anh vẫn luôn thắc mắc vì sao em chọn anh à? Giờ thì có thể trả lời rồi. Không phải bởi vì em muốn đối nghịch với người Saudi, cố ý chọn lấy kết quả kém. Cũng không phải bởi vì anh ưa nhìn, vừa ý em. Sau khi anh vào phòng, em hoàn toàn không hề quan tâm, em cảm thấy người Saudi rất nhạt nhẽo, anh cũng rất nhạt nhẽo.
“Nhưng mà, anh nói một câu, anh còn nhớ chứ?
“Anh nói, giả sử nhân phẩm của cô Sầm bị khiếm khuyết đến mức độ tương đối nghiêm trọng, hoặc là đã gây ra điều gì không thể để ai biết, đề nghị đừng thuê tôi — Vì tôi sẽ bỏ dở giữa chừng rời đi.”
Cô dịu dàng nhìn vào mắt Vệ Lai.
“Thật vừa khéo, đúng là em có ít bí mật không thể để ai hay. Em chọn anh, chính là chờ đến giờ phút này, muốn xem thử khi anh biết rõ chân tướng, sẽ bỏ dở giữa chừng thế nào.”
Anh đi đi.
Anh là kết thúc sau cùng.
Anh còn muốn đến nơi khác, mà em, sẽ dừng bước chốn đây.