Biên dịch: 1309Trở lại phòng thi đấu, vòng thứ nhất bắn nhanh đã sắp kết thúc. Nai sốt ruột nhét vội cho anh một khẩu Glock L, cuống quýt tha lôi anh ra đường bắn: “Mau mau, đến phiên cậu rồi.”
Vệ Lai theo thói quen áng chừng trọng lượng, gỡ đạn, kiểm tra súng, rất phối hợp để Nai giúp anh đeo kính bảo hộ và nút tai. Bất chợt nhả ra một câu: “Tôi vừa gặp cô Sầm.”
Nai bất ngờ chưa phản ứng kịp: “Vậy… cô… cô ấy thế nào?”
Vệ Lai cười cười, không trả lời. Sau đó đứng vững, nhấc cánh tay, thẳng cổ tay, hơn 10 mét phía trước có đặt một hàng gồm 5 bia ngắm tròn.
Bắn nhanh, gần như ngay khi vừa bắt đầu, tiếng súng còn quanh quẩn bên tai, vòng thi đã kết thúc.
Lúc nghe kết quả, Nai chẳng khống chế nổi bật thốt một tiếng thảm thiết.
Vệ Lai bắn vào vòng 2.
Bị ám mịe nó quẻ rồi! Ngay cả gà mờ mới vô nghề cũng chả bắn trúng nổi vòng 2!
Cô ấy thế nào? Nai đã không cần đáp án nữa.
Từ khi gặp áo thụng đến giờ, mộng đẹp của anh ta cứ kéo dài bất tận: Ký hợp đồng với Sầm Kim, tiếp chuyện vương thất Saudi, được thủ lĩnh Saudi hào phóng tặng một giếng dầu, anh ta buôn dầu hỏa, thành ông trùm, mua máy bay riêng…
Hết thảy, đều theo tiếng súng của Vệ Lai mà bị chặn đứng, đến bước đường cùng, tan thành mây khói.
Kế tiếp là đánh giáp lá cà và đấu đao ngắn, Nai chẳng còn hơi sức đâu quan tâm nữa. Anh ta ôm đầu, khoanh chân ngồi thu lu trong góc phòng thi đấu, cố gắng tự vực lại tinh thần cho mình:
— Không không không, không nên trách Vệ, đây là quyền của cậu ấy, cậu ấy có quyền từ chối hợp đồng;
— Có lẽ giờ chưa phải thời cơ tốt nhất để thiết lập quan hệ hợp tác với đại gia Trung Đông;
— Người Trung Đông chỉ là một dịp đổi gió, hợp tác cùng Vệ mới là lâu dài…
Cuối cùng, khi quá trình thi đấu chấm dứt, tâm trạng của Nai đã ổn định lại. Kết quả là mặt Vệ Lai dính hai đao — Đương nhiên, đấy là đao đặc chế dùng trong thi đấu, không có lưỡi sắc, chém vào chỉ để lại vệt sơn đỏ.
Rõ ràng là biểu hiện của Vệ Lai vẫn rất khó tả.
Nai khá tiếc nuối: “Cô ấy tệ đến thế ư?”
Vệ Lai đáp: “Ai mà muốn bảo vệ người coi mình và công việc của mình là đồ bỏ.”
Là vậy à, dù sao thì chủ lực cũng chẳng thiếu khách hàng.
Tổn thương tự tôn nghề nghiệp, tất nhiên không thể chấp nhận, tất nhiên phải quay lưng bỏ đi. Có điều… nếu cô ấy lắm tiền, phải chăng ta nên vượt khó lao lên, ráng tìm cách thay đổi suy nghĩ của cô ấy?
Nhưng lời này anh ta chỉ dám tự nhủ, không thể nói ra miệng -–
Nai cố ra vẻ hoàn toàn chẳng để ý: “Đã vậy thì khỏi cần chờ tiếp nữa, giờ về luôn không? Tôi đi lấy xe.”
Anh ta cúi đầu móc chìa khóa từ túi quần ra, đồng thời tính toán làm sao để lấy được 500 Euro kia.
Vệ Lai lên tiếng: “Đợi đã.”
Nai ngẩng đầu nhìn anh.
“Còn vòng cuối là để khách phỏng vấn, nói vậy, cô Sầm cũng ở đấy nhỉ?”
Nai gật đầu, Sầm Kim có quyền bỏ một phiếu quyết định.
“Thế cứ đi gặp thử đi.”
“Chi vậy?”
Vệ Lai ngẫm nghĩ: “Cô ấy vẽ tranh… thật đẹp.”
***
Vệ Lai không có ý gì khác, đã trông thấy ảnh chụp, nghe qua giọng nói, nên muốn thử nhìn trực tiếp người thật thôi.
Cuối cùng là gặp mặt tại lầu hai, ở phòng khách. Anh chàng áo thụng trong nhà kính là người phỏng vấn, đang mỉm cười lịch sự, cử chỉ uy nghiêm không mất phong độ.
Sầm Kim cũng ở đây, trông chẳng khác trên ảnh là mấy, nhưng ảnh chụp không thể ghi lại quầng khí âm u nước giội không thấm bao quanh cô. Giữa ngón tay cô kẹp một điếu thuốc mảnh, là loại dành cho phụ nữ, gần như không hút, có vẻ chỉ dùng mùi khói để nâng cao tinh thần.
Cô và áo thụng ngẫu nhiên chạm mắt, lễ độ, lịch thiệp, tưởng chừng cảnh trong nhà kính kia chưa từng xảy ra — Một người chưa từng dùng câu chữ áp chế, người còn lại cũng chưa từng giận tái mặt.
Vệ Lai thấy thật buồn cười, bỗng nhiên nhớ tới con tuần lộc thoa son trong ảo giác ở Lapland kia — Ít nhất nó không làm bộ vờ vịt, không giấu giếm không che đậy mình luôn chỉ một lòng ưa chưng diện.
Khoảnh khắc ngồi xuống, anh chợt chú ý tia sáng nhấp nháy nơi cổ Sầm Kim.
Là sợi dây chuyền bạch kim cực mảnh vắt ngang xương quai xanh, gắn hạt ngọc hồng lựu đỏ tươi. Hạt ngọc ấy rất nhỏ, không nặng bao nhiêu, nằm ở vị trí ngay dưới xương quai xanh, giống một nốt ruồi son.
Vệ Lai nghĩ Sầm Kim nên nâng cao mắt thẩm mĩ trong việc phối đồ.
Loại lễ phục váy dài đen này, kết hợp với dây chuyền ngọc trai dùng hạt trai to tròn mượt mà, hoặc dây chuyền có thiết kế mặt dây kim loại trĩu xuống, trông sẽ hợp hơn nhiều. Nói chung là nên chú trọng cả y phục và trang sức đi kèm. Váy áo và phụ kiện phải hợp thì mới tôn nhau lên được, vì mỗi thứ đều có tác dụng riêng.
Áo thụng hỏi sắc bén: “Ở mục súng ngắn bắn nhanh, anh Vệ bắn được vào vòng 10 và 8, nhưng lại thêm một phát ở vòng 2. Đánh giáp lá cà xếp hạng nhất, đến đao ngắn lại đứng cuối cùng, bị chém tận hai nhát… Có thể giải thích vì sao không?”
Vệ Lai chau mày: “Cái này rất khó giải thích, vì đôi khi, xác thực là… tôi phát huy chưa được ổn định lắm.”
“Anh Vệ không cảm thấy thân là vệ sĩ, phát huy chưa ổn định là điều vô cùng đáng ngại à? Chỉ cần một lần sơ sẩy là đủ để khách mất mạng rồi.”
Vệ Lai rất tán đồng: “Sau này tôi sẽ cố khắc phục.”
Sau này? Đâu ra sau này nữa? Nếu không phải để ý lễ nghi phong độ, áo thụng thật chỉ muốn đập bàn đứng dậy, phẩy tay bỏ đi.
Ngồi bên kia, Sầm Kim ngao ngán thổi tan sợi khói mảnh lả lướt bay ra từ đầu thuốc.
Áo thụng vẫn giữ giọng hòa nhã, đặt ra từng câu hỏi cần thiết.
“Nếu đôi bên đạt được hợp tác, anh Vệ có yêu cầu gì với chúng tôi không? Ý tôi là, anh có quy tắc đặc biệt nào… cần chúng tôi phối hợp? Hình như vệ sĩ cấp cao thường đặt ra một số yêu cầu cá nhân.”
“Tôi không bảo vệ rác rưởi.”
Áo thụng nghe chưa rõ: “Là sao?”
“Giả sử nhân phẩm của cô Sầm bị khiếm khuyết đến mức độ tương đối nghiêm trọng, hoặc là đã gây ra điều gì không thể để ai biết, đề nghị đừng thuê tôi — Vì tôi sẽ bỏ dở giữa chừng rời đi đấy.”
Áo thụng trợn mắt nhìn, mồm há hốc, trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Cách đó không xa là chiếc đồng hồ kiểu dáng đặc biệt đặt trên bàn, một chiếc đồng hồ không kim, chỉ gắn vòng kim loại bao bên ngoài, thật giống cánh cổng vũ trụ.
Bàn tay kẹp điếu thuốc của Sầm Kim buông thõng, một bên rìa ngón út còn dính bụi chì khi vẽ tranh. Cô bất động thật lâu, đốm lửa trên đầu thuốc cháy sát đến ngón tay. Ngay khi Vệ Lai cho là sẽ bị phỏng, cô bỗng nhiên gõ gõ điếu
thuốc, ngón tay thuận đà trượt về sau.
Tàn thuốc tích tụ ở phần đầu rơi ào ào.
Bấy giờ áo thụng mới phản ứng: “Anh Vệ này, theo lẽ thường, vệ sĩ cũng là công việc mua bán, khách hàng là ai, nhân phẩm thế nào, hoàn toàn không hề liên quan tới anh. Anh đã nhận tiền thì nên làm đúng chức trách, bỏ dở giữa chừng là rất vô trách nhiệm.”
Vệ Lai bật cười: “Tôi đồng ý quan điểm của anh. Cho nên, bình thường tôi đều thông báo trước.”
…
Đúng như dự đoán, cuộc phỏng vấn nhanh chóng kết thúc. Áo thụng rất khách sáo: “Chúng tôi cần xem xét toàn diện, mong rằng sẽ đạt được hợp tác.”
Nhưng thực tế ánh mắt anh ta đang mắng: Sư bố nhà mi mau xéo đi.
***
Nai chờ anh dưới lầu, rất biết điều không đề cập tới nội dung phỏng vấn, chỉ háo hức đề nghị: “Tôi đi lấy xe, vẫn còn sớm, vừa đủ đến quán của Erin làm vài ly… Đúng rồi, nhớ qua phòng khách nhỏ lãnh tiền. Gặp ở dưới nhé.”
Anh ta mở cửa ra ngoài, chùm chìa khóa móc trên ngón trỏ như xoay nhè nhẹ.
Trong lòng Vệ Lai sinh ra chút áy náy, nhưng lại lập tức tiêu tan — Anh và Nai, Nai và người Saudi, trên cơ bản đều là quan hệ làm ăn.
Anh bước vào phòng khách nhỏ, nhận tờ tiền mệnh giá lớn tới 500 Euro từ cậu chàng áo thụng gặp đầu tiên, rồi tốt bụng đề nghị: “Thông thường chúng tôi không dùng tiền mệnh giá lớn thế này đâu, cả nhà hàng và siêu thị đều từ chối nhận.”
Áo thụng trẻ tuổi ngơ ngác, 500 Euro, đổi thành tiền UAE thì chỉ hơn 2.000 Dirham, cậu ta thấy mệnh giá này đâu lớn lắm.
Vệ Lai không giải thích thêm, gấp tiền nhét vào túi, lúc rời đi còn khép cửa phòng lại.
Cách một tấm kính lắp sát đất, có thể nhìn thấy trên làn xe ở đằng xa, chiếc Volkswagen cũ mèm của Nai đang chờ sẵn. Tối nay xem như cũng thu hoạch kha khá, chí ít, có thể trả hết tiền nợ Erin…
Chợt có tiếng gọi từ đằng sau: “Anh Vệ.”
Vệ Lai dừng lại.
Chẳng phải bởi người gọi là Sầm Kim, mà là vì, thực sự đã quá lâu rồi anh chưa được nghe tiếng Trung chính gốc.
Trong chất giọng ấy có sự dịu dàng như nước vùng Giang Nam, có sự cứng cỏi như thép vùng Giang Bắc, hơn hẳn kiểu phát âm máy móc học vẹt của Nai. Vệ Lai muốn nghe cô nói thêm vài lời.
Anh xoay người.
Sầm Kim đứng cách đó không xa, toàn thân là hình ảnh đen trắng có độ tương phản cao, đen là mái tóc, mi mắt, lễ phục dài, trắng là bờ vai, cánh tay.
Bốn bề hỗn tạp chẳng nhiễu loạn bức tranh, môi đỏ và nốt son trên xương quai xanh là do ai đấy dùng tay điểm xuyết, để hình ảnh thêm sắc thắm.
Vệ Lai hỏi: “Có việc gì sao?”
“Anh Vệ nói chuyện thật thẳng thắn, để lại ấn tượng rất sâu.”
Cho nên?
“Hi vọng là không quá đường đột, tôi muốn hỏi một chút, anh Vệ có ấn tượng thế nào về tôi?”
Ấn tượng?
Thực sự rất khó nói, hết thảy mọi thứ đêm nay đều liên quan tới cô, mặt tốt, mặt xấu, trước mặt, sau lưng, điều nên nghe, không nên nghe…
Vệ Lai chẳng muốn sinh sự phiền phức, bèn khách sáo lấy lệ: “Cô Sầm cực kỳ ưu tú… Còn từng tham gia viện trợ châu Phi, rất đáng khâm phục, rất quả cảm… Tôi hết sức hi vọng có cơ hội hợp tác…”
Sầm Kim ngắt lời anh: “Anh Vệ, anh cứ nói thẳng mình nghĩ sao đi, chẳng ai làm gì anh đâu.”
Vệ Lai chưa hiểu ý đồ của cô.
Nhưng nào có hề chi, cô đã không ngại thì anh cũng khỏi cần quanh co: “Ấn tượng… thật chả ra sao cả.”
Sầm Kim mỉm cười: “Tôi cũng đoán thế.”
Cô gật đầu chào anh, đoạn xoay người rời đi.
Còn tưởng cô nàng ngang ngược khó đối phó, câu chữ giấu kim châm… Giờ lại cư xử lịch sự phải phép thế, đúng là chẳng hiểu nổi.
Khi ngồi vào xe, Nai phàn nàn: “Lâu quá vậy!”
Vệ Lai móc tờ tiền căng ra, phẩy phẩy trước mắt Nai. Cứ nghĩ, tiền mà phát sáng được thì lúc này đảm bảo đã tỏa ánh hào quang chói lọi.
Nai không oán trách nữa. Lúc chạy qua rừng cây rậm rạp, anh ta bắt đầu mở máy hát: “Thật ra có kha khá khách hàng nhờ tôi hẹn trước với cậu rồi, khi nào thích thì nhận hợp đồng luôn là được. Nhưng tôi thấy nên đợi thêm chút nữa để chọn cho kỹ. Vệ này, bên phía Saudi là hoàn toàn… hết hi vọng rồi sao?”
Đây là chưa chịu từ bỏ, vẫn còn nhớ mong nhịp cầu vàng lắc lư.
“Có xét theo thái độ trách nhiệm hay thái độ làm việc thì đều sẽ chẳng muốn chọn tôi.”
Nai thở dài thườn thượt, nghe chừng nhuốm màu phiền muộn.
“Mà thực ra, cũng không chắc lắm.”
Gì cơ?
Kỳ tích phát sinh ngoài dự liệu, Nai giật mình, đánh xe xiên xẹo cả đoạn, phải khẩn cấp tấp vào lề.
Chuyện đã đến nước chẳng thể xoay chuyển, sao đột nhiên lại biến thành “không chắc lắm”?
Chút hi vọng sót lại trong lòng Nai cứ như sợi đường nóng chảy được kéo chỉ mạnh lên cao, tro tàn dưới đáy mắt nhờ gió xuân thổi qua lại nhóm lên bừng sáng.
Vệ Lai kể việc Sầm Kim tìm anh.
Nai yên tâm hơn nhiều, vô cùng phấn chấn: “Sao thế nhỉ? Tôi ở ngay dưới lầu, đảm bảo với cậu là người khác phỏng vấn xong đều nhận tiền đi ngay, đâu thấy cô Sầm xuống tiễn họ… Vệ này, hay là cô ấy vừa ý cậu rồi? Tôi biết ngay mà! Vừa thấy ảnh cô ấy là tôi đã linh cảm hai người rất hợp nhau!”
Vệ Lai cười: “Nếu cô ấy mới 17 tuổi thì chắc tôi cũng miễn cưỡng tin anh.”
Sầm Kim có lai lịch như thế, thêm một đôi mắt đã quen nhìn máu và tử vong, có thể bình thản mặc cả với áo thụng, hoặc đối đáp nhã nhặn lễ độ, hoặc giấu đao sắc ngay dưới ngòi bút, trước đó không lâu còn nhận được một bàn tay sấy khô.
Cô chẳng hề giống kiểu thiếu nữ mơ mộng vừa gặp đã yêu như trong cổ tích.