21.
Xe buýt của đội bóng lái vào khuôn viên trường trong đêm.
Thích Đình Tiên và đội đã ăn mừng chiến thắng ngay sau khi thi ở Bắc Kinh, về đến trường tổng kết vài điều xong là giải tán ai về nhà nấy.
Cậu tạm biệt với đồng đội rồi chạy về phía lớp học, nơi Úc Tri đang chờ.
Tối thứ bảy trường học rất vắng vẻ, chỉ có lớp của cậu là còn sáng đèn.
Khi Thích Đình Tiên đến gần cố ý giảm tốc độ lại, thị lực của cậu rất tốt, có thể nhìn thấy từ xa người kia ngồi trong lớp lúc thì cúi đầu lúc thì ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng vì trời tối nên chỉ có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của lớp học qua lớp kính chứ không thể nhìn thấy gì bên ngoài.
Cho đến khi đến tận cửa lớp học cậu mới cố ý tạo ra chút động tĩnh thì thấy Úc Tri từ chỗ ngồi đột ngột đứng dậy lao về phía mình, cậu phải vội vàng dừng gấp lại trước mặt người kia.
Hai người không nói lời nào, không làm gì cả, chỉ nhìn nhau một lúc rồi cùng nở nụ cười.
Những lời chúc mừng đã nói hết qua điện thoại từ sớm, người quan trọng nhất cũng đã đứng trước mặt mình, những chi tiết trong trận thắng với cậu mà nói cũng trở nên không còn quan trọng nữa.
Dâng đầy trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ.
"Tớ muốn hôn cậu."
Cậu còn nói thêm, "Ngay bây giờ."
Nụ cười của Thích Đình Tiên càng sâu hơn, vươn tay nhấn công tắc.
Đèn tắt.
Trong bóng tối đột ngột, cậu cúi đầu hôn Úc Tri.
Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh tự học ở lầu bốn, lầu năm cũng đã hoàn thành tiết tự học tối cuối cùng.
Các giác quan của Úc Tri trở nên cực kỳ nhạy bén, thậm chí cậu còn có thể nghe thấy tiếng người trên cầu thang ngoài lớp học đang nối đuôi nhau đi xuống.
Họ lục tục đi ngang qua cửa sổ rời khỏi khu lớp học, tiếng nói chuyện cũng tràn vào trong lớp.
Nhưng không ai biết trong lớp học tối om này, có hai nam sinh đang hôn nhau.
Thích Đình Tiên tựa lưng lên tường, Úc Tri được cậu ôm trong lòng.
Sau khi hôn xong cậu vẫn không muốn nhúc nhích, hai người cứ thế ôm nhau một lúc.
Cho đến khi cảm giác được có thứ gì đó đang chọc vào mình.
Nói chính xác là thứ của cả hai chọc vào nhau.
Thích Đình Tiên hít sâu một hơi, cuối cùng buông tay ra, khàn giọng, "Không ôm ở đây nữa, về nhà đi."
Úc Tri "ưm" nhưng vẫn ôm đó, còn đưa tay sờ xuống eo cậu.
Thời tiết cuối tháng tư đã ấm hơn nhiều, bản thân Thích Đình Tiên là người chơi thể thao không sợ lạnh, chỉ mặc mỗi cái áo rộng và quần thể thao rộng nên Úc Tri rất dễ dàng chạm vào vùng da thịt ấy.
"Ngoan." Thích Đình Tiên đè bàn tay còn muốn chạm của Úc Tri, "Về nhà trước nào."
Úc Tri ngoan ngoãn rút tay lại, mò mẫm đi đến chỗ ngồi của Thích Đình Tiên trong bóng tối để lấy cặp sách của mình rồi ra khỏi lớp, chen vào tốp học sinh cuối cùng ra khỏi trường học.
Gần đến nhà Thích Đình Tiên có một đoạn đường cây xanh, ban đêm vắng người, vì vậy Úc Tri và cậu len lén nắm chặt tay nhau.
Thích Đình Tiên c.ởi đồ đi tắm, tháo cả băng cổ tay và miếng dán cơ.
Lúc cậu cở.i trần nửa người trên Úc Tri nhìn thấy vết bầm tím trên lưng thì nhíu mày, "Cậu bị thương hả?"
"Trong lúc thi đấu khó tránh khỏi," Thích Đình Tiên không để ý lắm, lấy khăn trong tay Úc Tri lau tóc, "Mấy vết thương này nhìn đáng sợ thế thôi chứ vài ngày nữa là hết."
Úc Tri "ồ" lên nhưng mắt vẫn dán chặt vào đó.
"Thật sự không sao đâu, cũng không còn đau nữa." Thích Đình Tiên còn cố ý đè lên chỗ bầm tím trên người làm Úc Tri sợ đến mức hất tay ra, "Cậu nhẹ thôi!"
Thích Đình Tiên bị phản ứng của cậu làm cho buồn cười, nắm tay cậu kéo người vào lòng ôm hôn, "Đừng sợ."
Cậu và Thích Đình Tiên dính sát vào nhau làm Úc Tri nhớ đến chuyện chưa làm xong trong lớp, làm cả người cậu nóng bừng lên.
Mười sáu mười bảy tuổi nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ nhưng nói thẳng ra chính là độ tuổi chỉ cần chút ma sát là có phản ứng.
Lúc trước Úc Tri sống ở ký túc xá tập thể, tối tối mấy bạn nam thường lén lút xem vài thứ cậu cũng biết nhưng cậu không có cảm giác gì, cho đến khi cậu và Thích Đình Tiên quen nhau xảy ra vài chuyện, cậu vô thức liên tưởng hai người vào đó nên mới càng ngại ngùng hơn.
Nhưng mặc dù cảm thấy xấu hổ nhưng cậu vẫn muốn ôm Thích Đình Tiên, chỉ ước gì có thể gần người ấy hơn.
Thích Đình Tiên ôm cậu hôn từ trán xuống cổ nhưng tay vẫn ngoan ngoãn ôm eo chứ không tiến thêm chút nào nữa.
Dường như Thích Đình Tiên luôn có một ranh giới cuối cùng ở đó, dù là hôn nhau hay chạm nhau cũng được, ngay cả khi hai người an ủi cho nhau cậu ấy luôn có thể chống lại ranh giới đó và không bao giờ vượt rào.
Đôi khi Thích