32.
Năm nay Lâm Thiến lại tổ chức họp lớp cấp 2.
Úc Tri lười không muốn động nhưng Úc Lan Hâm lại chở cậu đi, bảo cậu hãy vui vẻ chơi với bạn chứ đừng suốt ngày ở nhà.
Úc Tri biết Úc Lan Hâm lo lắng cho mình nên cậu vẫn đi.
Lâm Thiến thấy cậu còn nhìn ra đằng sau, Úc Tri vỗ cô nhỏ, "Tìm gì đấy?"
"Ông bạn coolguy kia của ông đâu?" Lâm Thiến còn đang nhìn quanh quất, "Cả năm tui không gặp cậu ấy rồi."
"Cậu ấy ra nước ngoài chơi bóng rồi." Úc Tri nói rồi đẩy Lâm Thiến đi vào trong, "Không tới đâu."
"À..." Lâm Thiến thất vọng bĩu môi cho đến khi Trương Du đến cô nhỏ mới kéo bạn ngồi xuống cạnh Úc Tri, "Không phải bà muốn học đại học Kinh Châu sao? Úc Tri vừa mới tham gia trại đông xong đấy, bà mau học hỏi ông ấy đi."
Tóc Trương Du đã dài hơn, xõa tung trên chiếc khăn quàng cổ màu nâu nhạt, mặt cô nhỏ ửng đỏ e thẹn nhìn Úc Tri, "Trại đông thế nào vậy?"
Úc Tri chợt nhớ tới lần trước họ gặp nhau là lúc 4 người cùng ngồi xe về trường học, Thích Đình Tiên nói Trương Du thích cậu.
Chớp mắt đã một năm trôi qua, Lâm Thiến vẫn thân thiện nhiệt tình, Trương Du vẫn còn thích cậu.
Úc Tri thở dài trong lòng cũng không biết vì sao họ tốt nghiệp cấp 2 đã ba năm không gặp mà cô nhỏ này vẫn còn ám ảnh như thế.
Nhưng cậu không tiện nói huỵch toẹt ra với Trương Du, đành phải hỏi gì đáp nấy với cho đến khi mọi người đến đủ, lúc này mới tụ lại trò chuyện với mọi người.
Bọn họ họp lớp chỉ có mấy mục, giữa chừng chơi thật hay thách, Úc Tri cũng bị bắt hai lần, bị hỏi bị phạt đều có liên quan đến Trương Du.
Lúc trước có một số bạn học cũ không rõ chuyện thì bây giờ hiểu ra liền nhốn nháo lên, làm trò như thể hai người bọn họ sẽ "đến với nhau" vậy.
Úc Tri không thể làm Trương Du khó xử trước nhiều người nên chỉ có thể đùa giỡn từ chối, gần như là nói hết tất cả những gì cậu đã học cả đời để người khác hiểu rằng họ không thể thì mới bực bội coi như xong.
Chơi đến giờ chiếu phim tối, nhà Trương Du có việc phải về sớm, cuối cùng Úc Tri được thở phào ra.
Chỉ là điện thoại hiện khung chat của Trương Du.
"Úc Tri, có phải ông đã có người mình thích rồi không?"
Úc Tri thở dài, trả lời không chút do dự, "Ừ."
Thật lâu sau đó cũng không có tin nhắn lại.
Mãi cho đến khuya lại có một tin nhắn hiện lên: "Vậy tớ vẫn có thể thi đại học Kinh Châu chứ nhỉ?"
"Đương nhiên rồi." Úc Tri cúi đầu gõ chữ, ngẫm lại rồi bổ sung, "Đừng vì ai mà đánh đổi giấc mơ của mình."
Cậu nhấn gửi.
Xong lại thấy câu này quen quen.
Chỉ là chưa kịp nhớ ra mình đã thấy câu này ở đâu đã bị bạn bè rủ đi chơi game.
Trong tiệc cậu bị chuốc kha khá rượu, còn nhiều hơn cả rượu trái cây của năm ngoái.
Lâm Thiến vẫn đi cùng chuyến xe buýt với cậu, họ ngồi cạnh nhau, có lẽ Lâm Thiến vẫn còn canh cánh việc năm nay Thích Đình Tiên không đến, vừa gửi tin lên vòng bạn bè vừa líu ríu với Úc Tri năm trước lúc họ cùng đi xe buýt với nhau Thích Đình Tiên dựa vào vai Úc Tri ngủ.
"Người sắt dịu dàng..." Lâm Thiến rất tiếc nuối, "Đáng tiếc coolguy đi nước ngoài rồi, may mà Tri hiểu ông còn ở đây."
"Ông nghĩ sau này tui có thể nhìn thấy coolguy thi đấu trên TV không?" Lâm Thiến hỏi cậu.
Úc Tri chóng mặt gật đầu.
Chắc là có thể, dù sao mơ ước của Thích Đình Tiên cũng là thi đấu trên sàn đấu hàng đầu.
Lâm Thiến hài lòng với câu trả lời này lại vui vẻ lướt vòng bạn bè, nhưng im lặng chưa được mấy phút lại đột nhiên phấn khích, "Tri hiểu Tri hiểu! Năm ngoái tụi mình cũng tụ tập đúng hôm nay nè! Vừa tròn một năm luôn!"
Đầu óc Úc Tri vẫn choáng váng, ngẩng lên thì thấy màn hình điện thoại của Lâm Thiến chia sẻ kỷ niệm một năm trước, "Buổi họp lớp vui vẻ!"
Chín bức ảnh gồm ảnh tập thể và ảnh các cô gái tự sướng nhưng bức cuối cùng lại là ảnh đêm đó cậu dựa vào Thích Đình Tiên trên xe buýt, Lâm Thiến chụp bóng lưng mơ hồ của hai người.
Một năm tròn.
Úc Tri muộn màng nhớ lại.
Nếu như họ chưa chia tay thì hôm nay sẽ là ngày kỷ niệm một năm yêu nhau.
Cậu nhớ lại cả rồi.
Ngay cả câu "Đừng từ bỏ giấc mơ của mình vì bất kỳ một ai" cũng là những gì cậu nói với Thích Đình Tiên.
Thích Đình Tiên ôm cậu khóc rồi cắn cằm cậu, để lại dấu răng và nước mắt nóng ẩm rất lâu không thể xóa nhòa.
Khi trở lại trường sau kỳ nghỉ đông, Úc Tri từ chối ý tưởng rủ đi cùng nhau của Lâm Thiến, một là gặp Trương Du sẽ xấu hổ, hai là đi chung với các bạn ấy sẽ khiến cậu nhớ lại khoảng thời gian một năm trước, lúc ấy sẽ rất buồn.
Trùng hợp là lúc xuống xe ở ga gặp phải Đầu to, nam sinh mặc áo khoác dày xụ đeo cặp to đùng, tay còn xách bao lớn bao nhỏ, còn có một túi trái cây rơi vãi ra đầy đất phải đi nhặt trông khá chật vật.
Úc Tri đi tới nhặt giúp, "Hôm nay ông cũng về trường à?"
"Úc Tri?" Chu Sở Khâm ngạc nhiên, "Ông cũng ngồi xe về à?"
Úc Tri gật đầu, đồ đạc của cậu nhét trong túi hết nên khá rảnh tay, thế là chủ động đưa tay với Chu Sở Khâm, "Ông nhiều đồ thế để tôi cầm phụ ông nhé?"
Đầu to cũng không khách sao đưa cho cậu một túi, hai người cùng chờ xe.
Thật ra Úc Tri và Chu Sở Khâm cũng không thân quen lắm, đôi khi trên đường gặp nhau gật đầu chào hỏi là xong, nguyên một trường đông đúc như thế chỉ có một mình cậu chàng biết quan hệ giữa