42.
Cuối cùng Thích Đình Tiên cũng không trải chăn nằm dưới đất được.
Tính tình bướng bỉnh của Úc Tri nổi lên, nói rằng nếu Thích Đình Tiên nhất quyết ngủ dưới đất thì chờ cậu ngủ rồi mình sẽ xuống ngủ chung.
Thích Đình Tiên không khuyên được đành phải đồng ý.
Sau khi tắm xong, Úc Tri mặc đồ của Thích Đình Tiên, áo thun trắng ngắn tay rộng thùng thình trên người cậu, bên dưới là cặp chân dài trắng ngần.
Thích Đình Tiên chỉ liếc nhìn rồi quay đi chỗ khác, "Sao cậu không mặc quần?"
"Quần cậu đưa tớ rộng quá, bị tụt." Úc Tri trả quần lại cho Thích Đình Tiên, "Đừng tìm quần mới, chỉ ngủ một đêm thôi không sao cả."
Thích Đình Tiên còn định xuống giường tìm quần cho cậu nhưng Úc Tri đã nhào lên giường nằm ở nửa bên còn lại Thích Đình Tiên chừa cho, lấy chăn che từ eo xuống, "Vậy là được rồi chứ gì?"
"Tớ không muốn nhúc nhích nữa," Úc Tri nhìn Thích Đình Tiên, dịu giọng, "Đi ngủ, nhé?"
Thích Đình Tiên không nói gì, chỉ là bước chân từ phía tủ quần áo quay ra cửa phòng, đưa tay tắt đèn.
Họ nằm sóng vai nhau trên chiếc giường không rộng rãi mấy.
Một lúc sau Thích Đình Tiên trở người để lại cho cậu một bóng lưng.
Úc Tri hít mũi, cậu nhớ đến bức màn có hoa văn trăng sao trong nhà Thích Đình Tiên, trong một thoáng, chẳng ngờ thời gian đã trôi nhanh như thế.
Nhịp thở của Thích Đình Tiên dần đều nhưng Úc Tri biết người ấy chưa ngủ, cậu cũng xoay người về phía Thích Đình Tiên, ngẩn ngơ nhìn mái tóc của chàng trai dưới ánh trăng mờ.
Hồi chiều cậu chạy cả một đoạn đường dài, tối lại ngồi ngoài cửa thật lâu, cơ thể mỏi mệt buồn ngủ nhưng cậu không dám nhắm mắt lại, chỉ sợ mình ngủ một giấc dậy Thích Đình Tiên đã đi mất.
"Thích Đình Tiên..."
Nhịp thở của Thích Đình Tiên dần rối loạn nhưng vẫn không trả lời.
Cứ giả vờ đi.
Úc Tri sột soạt nhích tới gần, đặt tay lên eo người ấy.
Cậu cảm nhận được cơ bắp của Thích Đình Tiên căng lên, Úc Tri cũng không vạch trần, chỉ tăng lực tay để đưa mình đến gần lưng Thích Đình Tiên hơn.
Một lúc lâu sau, khi Úc Tri sắp chìm vào giấc ngủ chợt cảm nhận được Thích Đình Tiên nhẹ nhàng nắm tay cậu đang ôm eo như muốn lấy xuống.
Cơn buồn ngủ của Úc Tri tan sạch, cậu chống cự lại Thích Đình Tiên gần như là giận dữ, thậm chí còn đưa một tay còn lại ra ôm rịt lấy người ấy.
Thích Đình Tiên thấy Úc Tri tỉnh lại nên nhất thời cũng không biết làm sao, Úc Tri lại càng bám lấy quấy hơn, gần như là dán cả người lên lưng cậu.
"Úc Tri..."
Úc Tri vụng trộm hôn lên lưng người kia, "Không vờ ngủ nữa à?"
Thích Đình Tiên nắm tay cậu muốn kéo ra, "Buông ra, đừng như thế."
"Không." Úc Tri biết sự chênh lệch của mình và Thích Đình Tiên nên càng ôm chặt hơn, "Tớ buông ra cậu sẽ đi mất."
"Ầm!" Tiếng đóng cửa từ bên ngoài truyền vào, tiếng nam nữ cười đùa, chẳng mấy chốc căn nhà ồn ào cả lên.
Lúc này Úc Tri hoàn toàn tỉnh hẳn.
Thích Đình Tiên cũng mất ngủ, cậu cảm nhận được mái tóc mềm mại của Úc Tri dụi vào gáy mình, thân thể ấm áp dán sát lên lưng và cả tiếng tim đập thình thịch.
Bây giờ Thích Đình Tiên cũng không thực sự muốn Úc Tri buông tay ra, điều này làm cậu cảm nhận được rằng mình vẫn còn được yêu thương.
Bọn họ im lặng, tiếng ngoài phòng càng lúc càng lớn, tiếng cười đùa dần dần thay đổi thành từng tiếng