56.
Tháng năm dịu dàng.
Năm lớp năm, Doãn Bình Chương trở thành đại đội trưởng của trường tiểu học.
Lúc ấy một số bạn gái phát triển sớm đã bắt đầu tặng quà vặt cho nhóc.
Vào năm ấy, nhóc cũng quen biết Chung Ân.
Dì Ân hàng xóm mới chuyển đến biết làm bánh gạo kê vàng óng, ngày lễ tết đều tặng cho nhà nhóc một phần, lần trước dì tặng bánh còn dẫn theo con trai vừa tốt nghiệp mẫu giáo của dì.
Dì bày tỏ công việc mình gặp khó khăn, hỏi có thể để Doãn Bình Chương dẫn Chung Ân đến trường cùng không.
Mẹ Doãn Bình Chương đồng ý ngay, còn sờ đầu Chung Ân.
Nhưng không ai hỏi ý kiến của nhóc.
Chẳng qua Doãn Bình Chương cũng không ghét Chung Ân.
Bé Chung Ân vừa vào lớp một trông như một búp bê tuyết, bé không thích cười nhưng cứ hễ mở miệng gọi một tiếng "anh Bình Chương" là làm cho Doãn Bình Chương sướng muốn bay lên trời.
Vì vậy nhóc sẵn sàng đưa Chung Ân đến trường vào mỗi sáng, rồi còn dành thời gian trực cổng đến lớp của em xem Chung Ân có thấy chán vì là người đầu tiên đến lớp hay không.
Và cũng chẳng lâu sau các bạn của Doãn Bình Chương đều biết nhóc có một cái đuôi nhỏ học lớp dưới cần đưa đón đi học về, nên mỗi khi tan học Doãn Bình Chương đều làm vệ sinh rất nhanh.
Các lớp nhỏ tan học sớm, Chung Ân sẽ ngồi trong lớp làm bài tập đọc sách, khi Doãn Bình Chương chạy đến tìm bé thường sẽ thấy ở góc trái bàn của bé là những bài tập đã làm xong, còn bé thì đang cầm quyển truyện tranh để đọc.
Bạn học đi theo Doãn Bình Chương đến đây hô to gọi nhỏ, còn bảo em trai của học sinh giỏi cũng là học sinh giỏi.
Lúc ấy bé Chung Ân sẽ nở một nụ cười ngoan ngoãn, thưa "Chào các anh chị ạ" bằng giọng giòn tan.
Và danh hiệu học sinh giỏi của Doãn Bình Chương không giữ được bao lâu vì nó hoàn toàn lụi tàn sau khi nhóc thi vào trường chuyên cấp 2, 3 của thành phố.
Nhóc thấy mình rất thích mấy môn xã hội nhưng gia đình lại bắt học tự nhiên.
Nên là thành tích học tập rất bình thường, mấy lần thi thố cũng lúng túng đứng giữa tuyến một và tuyến hai.
Cha mẹ nhóc thở ngắn thở dài trông còn lo lắng hơn cả nhóc.
Nhưng Chung Ân lại ngược lại.
Thằng bé này thông minh cực kỳ, hồi cấp một học nhảy lớp thì thôi, lúc người ta còn đang suýt xoa ghen tị thì Chung Ân lại đứng nhất cả mấy năm cấp 2 ở trường chuyên thành phố.
Được gọi là "King Ân".
Lúc này Doãn Bình Chương không có mấy liên lạc với Chung Ân.
Họ đã từng có những ngày cùng nhau đi học hay tâm sự chuyện nhà chuyện lớp chuyện bài tập nhưng đến khi Chung Ân lớn hơn rồi không cần người đưa đón nữa thì bọn họ ít liên lạc với nhau.
Đến khi Doãn Bình Chương lên cấp ba, giờ tự học sáng bắt đầu từ 6:50 và tự học tối tan lúc 10:30 thì chút tình cảm gắn bó của họ cũng bị xóa sạch.
Thỉnh thoảng khi Doãn Bình Chương đang chán ngán làm bài ở nhà thì nghe thấy cửa nhà hàng xóm bị gõ vang trời, là bạn học gọi Chung Ân đi chơi bóng.
Và năm Doãn Bình Chương thi đại học, Chung Ân thi cấp 3.
Thành phố Kinh Châu đã hủy bỏ chính sách tuyển sinh trực tiếp, dù học sinh cấp 2 cùng trường lên cấp 3 thì cũng phải thi chứ không được miễn.
Thi đại học sớm hơn thi cấp 3 mười ngày, Doãn Bình Chương thi đại học rất ổn định, cậu từ chối du lịch tốt nghiệp cùng bạn bè để ở nhà chăm sóc mẹ phải hoãn thời gian phẫu thuật vì cậu thi đại học.
Từ đó Doãn Bình Chương cũng học được cách đi chợ nấu ăn.
Chỉ có buổi tối là có thời gian hoàn toàn thuộc về mình.
Doãn Bình Chương đặt một cái ghế ra ban công để chơi game, khi vừa kéo ghế ra đã thấy có một người đứng ở ban công nhà bên cạnh.
Là Chung Ân.
Toàn thân cậu bé chìm trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú.
Họ sống ở một khu dân cư lâu đời ở trung tâm thành phố, ban công là kiểu bệ xi măng đưa ra ngoài, nhà có người già thì có treo kệ gỗ để trồng hoa trồng cây, nhà có trẻ con thì có rào chống trộm.
Còn nhà của cậu và Chung Ân thì không có già cũng không có trẻ, khoảng không ban công trống trải nên bọn con trai hàng xóm thường ý ới gọi nhau rất tiện.
Lúc này Chung Ân đang trèo lên lan can, cách sàn ban công một mét, cách mặt đất bảy tầng lầu.
Doãn Bình Chương bị cậu làm cho toát mồ hôi lạnh.
Cậu không biết Chung Ân vốn nên phải chăm chỉ học tập trong phòng chuẩn bị cho kỳ thi cấp ba vào ngày mai sao lại đứng ở một nơi nguy hiểm thế này, cậu muốn chạy