Bà nội thức giấc, hai mắt mơ màng nhìn Bible. Bà lồm cồm ngồi dậy, ôm lấy hắn khóc thành tiếng.
"Lay, con đã chịu về rồi sao? Tốt quá, tốt quá đi..."
Bible ngồi bất động, không có ý định đẩy bà nội ra. Thấy bà hơi kích động, hắn khẽ vỗ nhẹ vai bà để trấn an, nhưng không nói một tiếng nào.
"Lay, mẹ nhớ con quá huhu..."
Giọng bà run run, bàn tay không có sức nhưng cố ôm chặt lấy hắn. Đúng lúc này, Build trở về phòng bệnh, cậu chạy lại phía hai người.
"Bà nội, bà nội à..."
Bà nội nghe thấy tiếng cậu cháu trai của mình, mới từ từ buông Bible ra. Bà gọi tên Build, cậu liền sà vào lòng bà.
"Build về đấy à? Bà nhớ con quá."
Bà nội đã gần bảy mươi tuổi, thi thoảng thần trí bà vẫn hơi lú lẫn. Lúc trước bà nội rất khỏe mạnh, chỉ vì cú sốc về cái chết của cha mẹ Build và sự bỏ đi đột ngột của chú cậu mười năm trước, tinh thần bà mới bị tổn thương nghiêm trọng.
2
Lúc ngoài cửa, cậu nghe bà nội gọi Bible bằng tên chú của mình. Có lẽ vì bà quá nhớ con trai, đầu óc không minh mẫn lúc vừa ngủ dậy, mới lầm tưởng mà gọi bừa.
Bà nội đã bình tĩnh lại, bà nhìn Bible, cười hiền từ:
"Thằng bé này là ai thế?"
"Cháu là Bible Wichapas " Hắn đáp.
Cậu còn thấy hắn cười với bà, nụ cười ấm áp mà ngay cả bản thân cậu trước đây còn chưa từng thấy nó xuất hiện trên khuôn mặt của người đàn ông băng lãnh này. Bà ngồi nói chuyện với hai người một lúc lâu, miệng móm mém liên tục nở ra nụ cười. Bible còn rất nhiệt tình đáp lại những câu hỏi của bà, đến mức Build phải lộ rõ sự ngạc nhiên tột độ.
"Hai mươi mốt tuổi rồi, có người yêu là tốt. Bà muốn nhìn con kết hôn, được trông thấy chắt nội... hà hà..."
Không giống với lần chú Ness hiểu lầm mối quan hệ của hai người, lần này Bible không hề lên tiếng phủ nhận.
"Bà nội, cháu với Bible không giống với những gì bà nghĩ đâu." Cậu cười cười.
"Cái thằng bé này, đã dẫn theo người ta về tận đây còn ngại." Bà nói thêm vài câu nữa, rồi mệt quá mà nằm xuống giường, ngủ thiếp đi.
Đồ ăn của Build mua về đã nguội bớt, cơm khô rất khó nhai. Bible chỉ ăn vài muỗng, rồi bỏ phí.
"Không ăn nữa sao? Đói như vậy có ngủ được không?"
Cậu xúc một muỗng cơm, gắp thêm một miếng sườn, đưa lên gần miệng Bible nhưng bị gạt ra.
"Không ăn nữa." Hắn hơi gắt lên.
Build sợ hắn đói nên mới quan tâm, vậy mà hắn lại tỏ thái độ cộc cằn với cậu. Build không nói gì, một mình ngồi ăn hết hộp cơm của mình, rồi ăn luôn hộp cơm còn dở dang của hắn. Cũng phải thôi, một kẻ tiền đầy túi, sống trong căn biệt thự hào nhoáng, cùng một lúc dùng mấy cái thẻ ngân hàng loại VIP, thì làm sao biết mùi tiền khó kiếm thế nào!
Bible chống tay lên cằm, nhíu mày quan sát thái độ của cậu trai trước mặt. Hắn không ăn là chuyện của hắn, tại sao cậu phải làm ra vẻ uẩn ức như vậy?
"Muốn thế nào?"
"Chẳng thế nào cả."
Cậu với túi ni lông ở dưới gầm ghế, bỏ hai hộp cơm rỗng