Kể ra cái số cậu thật có duyên với mấy “ông chú”, hết Bible rồi đến May, dù vô tình hay cố ý, đều tạo ra những mối quan hệ dở khóc dở cười!
May đợi cậu sẵn ở công viên, quần áo phẳng phiu, gọn gàng. Mất tầm hai mươi phút, anh đã đưa cậu về đến nhà của mình.
Build nhìn căn biệt thự trước mặt, đến mức hoa cả mắt. Chỉ mới đứng từ bên ngoài đã cảm thấy độ hoành tráng của nó, thật không biết trong còn đồ sộ đến mức nào.
Cậu hơi mất bình tĩnh, hai tay nắm chặt vào áo. Cửa được mở ra, May lái xe thẳng vào bên trong, dừng ngay trước đài phun nước trong khuôn viên.
Một người phụ nữ trung niên bước ra chào đón bọn họ. Nhìn cách ăn mặc và phong thái quý phái của bà, Build đoán đây chính là mẹ của May.
“Đến rồi đấy à?” Bà cười niềm nở.
“Chào bác gái!” Build vội cúi đầu chào, vì đây là lần đầu tiên gặp bậc trưởng bối, cậu có chút bối rối.
Bà vô cùng vui vẻ, cười đến díu cả mắt. Bà gật đầu, nắm lấy tay Build kéo vào bên trong.
“Mau vào trong nhà ngồi đi.”
Build không phải tay không mà đến. Cậu rất biết phép tắc, nên đã chuẩn bị sẵn một giỏ hoa quả đem theo làm quà.
“Cháu tên gì? Đã bao nhiêu tuổi rồi? Trời ơi, con nhà ai mà xinh quá đi mất!” Bà vừa hỏi, vừa tấm tắc khen Build hết lời.
“Mẹ để cho em ấy uống ngụm nước đã.”
“Được được, uống nước! Quản gia, mau pha một bình trà hoa cúc khác.”
Nói chuyện một hồi, bà mới biết Build kém May mười ba tuổi. Chẳng trách nhìn cậu lại trẻ trung, đáng yêu như vậy. Anh từng này tuổi vẫn chưa một lần dẫn bạn trai về nhà, khỏi phải nói mẹ anh sung sướng đến mức nào, còn định giục hai người cuối năm cưới nữa.
Build vừa nghe thấy chữ “cưới” đã ho sặc sụa, suýt chút nữa còn phun ngụm nước ra ngoài. May vội vỗ nhẹ sống lưng cậu, giúp cậu bình tĩnh lại.
“Mẹ, Build còn đang học, cưới xin gì chứ!”
“Ai da, là do mẹ vui quá nên quên khuấy mất. Được được, vậy hai đứa cứ yêu đương cho thỏa thích đi, đợi đến lúc Build tốt nghiệp rồi cưới nhau. Khà khà…”
Không phải nói chỉ ăn một bữa cơm thôi sao? Mọi chuyện hình như đi quá xa với tưởng tượng ban đầu của Build rồi. Chỉ là nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của mẹ May, cậu sao có thể vạch trần mọi chuyện được.
“Lần đầu em ấy đến nhà, mẹ đừng làm người ta sợ.” May nói.
Bà bày ra vẻ mặt không bằng lòng với anh, còn trách móc:
“Ai bảo mày không chịu yêu đương hả? Mười mấy năm trước yêu thầm cậu nào đó còn không chịu nói cho mẹ biết, đến lúc người ta đi lấy chồng thì mày vẫn thế, thật là…”
May im bặt, không dám cãi thêm lời nào. Build chợt nhìn sang anh, một suy nghĩ thoáng chạy trong đầu.
Build lễ phép lại chân chất, đã