Sáng sớm, Bible đưa Build về ký túc xá. Bây giờ mới là năm giờ sáng, xung quanh đây vẫn còn rất yên tĩnh.
“Buổi chiều học xong thì lên văn phòng gặp tôi.”
Build không trả lời, liền bị Bible giữ lại. Cậu hằn học lườm người đàn ông trước mặt, cố gắng kéo tay mình ra khỏi tay hắn.
“Bỏ ra.”
“Hung dữ cái gì? Tôi đang nói chuyện với em đó, bị câm à?” Hắn nạt lên.
2
Cũng không biết là ai hung dữ với ai đây? Bible bắt nạt người khác được, còn người khác thì không được phép khó chịu với hắn à? Đạo lý cùn này ở đây ra chứ! Build mặc kệ, cậu không nhịn hắn nữa.
“Không rảnh. Học xong mệt lắm, em phải về.”
“Ngoan, ghé qua một chút thôi. Tôi sẽ mua gì đó cho em ăn.” Hắn quay sang dụ dỗ.
5
Nghĩ đến đồ ăn, Build nhớ lại hộp bánh đậu đỏ hôm trước, lòng đầy nặng nề. Ai mà biết Bible chuẩn bị cho người hắn yêu chứ, chẳng trách hôm đó cậu thấy hắn tức giận như vậy. Cậu nhàn nhạt nói:
“Em không cần.”
Cậu dứt khoát rút tay lại, tự mình tìm cách mở cửa xe đi xuống. Bible ngồi ở trên xe chỉ biết thở dài, nhìn theo bóng lưng của cậu trai nhỏ. Đến khi cậu đi thật xa, hắn mới đạp ga phóng đi mất.
Chính hắn cũng không hiểu bản thân mình nữa. Tâm trạng hắn là một mớ hỗn độn, giữa cái ranh giới được và mất, hắn không biết lựa chọn, lại càng không dám đưa ra lựa chọn.
Build trở về phòng, không thấy Apo đâu. Cậu ấy đi từ trưa hôm qua, đến giờ vẫn chưa về. Dẫu mối quan hệ của hai người xa cách hơn trước rất nhiều, nhưng Build chưa từng ngừng quan tâm Apo. Cậu không biết làm thế nào để kéo hai người trở về thời gian vui vẻ trước kia, có thể ngày ngày bám lấy nhau, chở nhau đi chơi, đi học nữa.
Căn bản Build không biết nguyên nhân khiến mối quan hệ của hai người dần trở nên nhạt nhẽo, mà hỏi thì Apo cũng không nói.
Cậu thở dài, dẹp bỏ mớ bòng bong trong đầu. Cậu đến tủ lạnh tìm đỡ thứ gì ăn lót dạ, nhưng chẳng còn gì. Đồ ăn dự trữ đã hết, một lát nữa Build lại phải chi thêm khoản tiền ăn sáng. Mới nghĩ thôi cậu đã thấy xót ví rồi.
Tháng này Build đã nghỉ hơn hai tuần làm thêm, còn sắp phải đóng tiền học phí, tiền phòng, thật sự cậu sắp trụ không nổi nữa!
“Bỏ ăn một bữa vậy.” Cậu sầu não.
Ngồi cày xong thước phim dở dang, Build soạn lại tập sách, chuẩn bị đến trường. Lúc mở túi xách lấy điện thoại, cậu phát hiện vài có một chiếc bánh bông lan mềm, cùng vài ba cục kẹo nhỏ. Build sững người, của ai đây?
Lúc còn đang phân vân không biết ai bỏ những thứ đó vào túi xách của mình, cậu nhìn thấy một mẫu giấy ghi chú nhỏ, bên trên là vài dòng bút mực chỉn chu. Nhờ nét chữ, cậu có thể nhận ra người viết là Bible.
“Ăn đi! Ăn xong rồi mở chặn số điện thoại của tôi ra.”
4
Cậu hừ nhẹ một tiếng, đem mảnh giấy vo tròn với đống kẹo nhỏ ở trong lòng bàn tay, cùng với chiếc bánh bông lan trên bàn, vứt hết vào sọt rác.
“Đồ tồi tệ!”
Nhưng chẳng hiểu kiểu gì, chỉ mấy giây sau Build đã cúi xuống nhặt đống đồ ăn kia lên. Thùng rác nhỏ ở dưới chân bàn học, cậu chỉ vứt vài ba mảnh giấy linh tinh hay vụn bút chì, nhìn chung khá sạch sẽ.
Có bài xích với Bible đến mấy, Build không thể lãng phí đồ ăn được. Cậu tiếc tiền!
Nhiều người còn không có gì để ăn, cậu sao nỡ phụ lại công sức mấy người làm ra mấy thứ này chứ! Nghĩ vậy, Build bóc bánh ra ăn, rồi mấy cục kẹo nhỏ, dần dần chui hết vào chiếc bụng nhỏ. Xem như cũng có thứ lót dạ!
1
Cả buổi sáng của Build vùi mông vào chiếc ghế trên giảng đường quen thuộc. Buổi trưa, cậu cùng Notd đi ăn cơm chung, vừa lúc gặp thêm Apo.
Notd ga lăng đi xếp hàng mua cơm giúp hai cậu. Build một suất cơm đùi gà, Apo một tô mì bò, còn Notd là một dĩa cơm sườn. Một mình anh