Cảm ơn ông trời đã thương xót để em tìm thấy chàng, đáng liếc thi thể chàng đã lạnh từ lâu, máu đã đông cứng rồi.
Nếu em có thể đến sớm một chút thì chàng có thể sống rồi, em gượng cười. Đáng tiếc là số mệnh đã định, em ôm chàng ngẩng đầu nhìn trời cười trào phúng: Vì sao Thiên Cổ Nguyệt tôi không thể cùng chàng chết cùng một chỗ!
Em dùng mây kết thành giường, kéo chàng
Vào canh năm, tiếng tỳ bà của em dừng lại, em tham lam mong muốn ông trời trả chàng lại cho em, nhưng tất cả đều quá xa vời.
“Thiếu phu nhân, đã đến lúc mai táng thiếu gia rồi, mời người…” một nhà hoàn dè dặt nói, chỉ sợ chạm phải vết thương trong lòng em.
“Để ta nhìn chàng lần cuối…