Author: Lục Thất Tiểu Muội.***Ôi trời, Kỳ... Kỳ lân sao? Ta mắt chữ A miệng chữ O, vô cùng kinh ngạc. Nếu là dòng kỳ lân thì.. Ta cười ngượng, khỏi bàn đến chuyện đạo pháp chi cho mệt, dòng hiếm, quý hiếm đó!"Mã Tiểu Long ba vạn tuổi đã biến thân, năm vạn tuổi ra trận chinh chiến mang vinh quang về cho tộc. Sáu vạn tuổi lang bạt tứ phương, hành hiệp trượng nghĩa, Tám vạn tuổi giúp long tộc xua tan trướng khí ở Tây Vực. Mười hai vạn tuổi cùng quân đội Mã tộc và Long tộc hợp sức giết quỷ thập phương, lập đại chiến công cho linh tộc."Tiểu Mã: "..."Ta thật nghe không nổi rồi. Lúc Tiểu Trư cứu ta hắn mới chỉ có ba vạn tuổi, ta lúc đó bất quá cũng chỉ ngót nghét một vạn tuổi, chỉ là một đứa trẻ. Sống trên nhân gian cả chục vạn năm rồi, xét thấy ta vẫn chưa làm được việc gì giúp ích cho gia tộc, cho linh tộc. Cuộc đời ta thật thất bại ×2.Có điều, bây giờ ta đã có một sư phụ chiến công hiển hách đầy mình, ta tin ta sẽ trở thành một linh vật tốt, giúp sức cho linh tộc lập đại công!"Tiểu Mã, có cần ngày mai ta làm lễ bái sư cho cháu không?""Dạ, không cần, không cần..."Nhận thấy mọi người đều hướng mắt về phía mình, ta e hèm vài tiếng rồi nói:"Ý ta là không cần phiền mọi người rườm rà như thế! Ta lập tức nhận sư ở đây là được."Cơ thể béo tròn của ta trườn xuống chiếc ghế cao, rót lấy một chén trà rồi quỳ hai chân sau xuống trước mặt Tiểu Trư, làm tư thế dâng trà trong truyền thuyết, có điều hình dáng của ta vẫn là một con heo nên nhìn thế nào cũng cảm thấy kì kì. Cũng may Tiểu Trư không để ý, nhận lấy chén trà của ta rồi uống cạn."Hôm nay ngày mồng năm tháng mười năm Tân Sửu, thiên nguyên năm thứ hai mươi mốt. Ta, Trư Tiểu Mã nguyện ý bái Mã Tiểu Trư - Mã Vân Long làm sư phụ, trời đất, núi sông và ban quản sự heo tộc chứng giám, quyết không phụ lòng ân sư, kể từ đây dốc lòng tu luyện."Tiểu Trư thấy vậy cũng quỳ xuống trước bàn thờ họ, giơ hai ngón tay lên thề:"Ta, Mã Vân Long, nguyện ý nhận Trư Tiểu Mã làm đệ tử, trời đất chứng giám. Từ nay sư đồ hòa hợp, sống chết không chia lìa."Sao ta cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai ấy nhỉ? Thấy các bô lão trong tộc nghe xong đều đua nhau ho khù khụ, làm ta cũng chẳng hiểu.Ngày hôm sau cả tộc bận rộn làm lễ sinh thần cho ta, tiện thể làm luôn cả bữa từ biệt. Lần này ta đi không biết bao giờ mới có thể gặp lại mọi người, nghĩ đến thật khiến cho lòng ta bùi ngùi.Rượu thịt no say rồi đến giờ khóc lóc, cả nhà ta sùi sụt dặn dò đủ thứ. Nói cái gì mà phải học hành