Edit : VnNguyn404
Beta : NagoriYuki
-----------
Tiến vào quán bar, thấy bên trong có không ít người, đến nỗi không còn chỗ ngồi, chỗ thì tụm năm tụm ba, có chỗ thì chỉ có một người cô độc giữa đám người. Có lẽ xuất thân từ loài vật nên Lăng Hiểu đối với chỗ đông người luôn cảm thấy áp lực, không khí nơi này làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên.
Hai cô vừa tiến vào quán bar, mọi người đều đổ dồn con mắt về phía các cô. Người đẹp vốn hấp dẫn, hai người đẹp càng thêm hấp dẫn ánh mắt mọi người. Một người khéo léo, xảo quyệt, một người xinh đẹp, cao ngạo, đứng bên cạnh nhau rất hài hòa, cân xứng.
Tề Kỳ chạy tới, "Các chị tới rồi à, để tôi giới thiệu các chị với mọi người."
Hai cô đi theo Tề Kỳ đến trước mặt một đám đông, Tề Kỳ giới thiệu mọi người. Sau đó nhìn hai cô nói : "Hai chị cũng tự giới thiệu đi?" Rõ ràng lúc chiều cô ta không hài lòng khi Lam Vũ giới thiệu tên, muốn biết tên thật của các cô.
Lam Vũ cười nói :"Bạn bè của tôi đều gọi tôi là "Linh Hồ", còn tôi gọi cô ấy là "Lang", mọi người cũng xưng hô chúng tôi như vậy đi."
"Ha ha, tên và khí chất các cô thực sự có điểm giống." Ở giữa có người nói, cũng không để ý chuyện hai cô không dùng tên thật. Ở nơi nhạy cảm này, đôi khi vì bảo vệ mình, cũng nên cẩn thận một chút.
Một đám người chơi xúc xắc, bài tú-lơ-khơ, giống như những người bạn lâu năm không có khoảng cách. Tề Kỳ chỉ giới thiệu một lần, Lam Vũ đều nhớ kỹ toàn bộ tên của hơn mười cô gái ở đây, cùng các nàng chơi như người bạn lâu năm. Lăng Hiểu cầm ly rượu, chậm rãi uống, nhìn Lam Vũ cùng mọi người chơi đùa.
Chơi xúc xắc,bài tú-lơ-khơ, người thua phải uống rượu, tất cả mọi người đều nghĩ là Lam Vũ, nhưng ngược lại bị Lam Vũ cho uống không ít rượu.
Lăng Hiểu âm thầm lắc đầu, "Muốn đấu với con hồ ly xảo quyệt này, đạo hạnh những người này còn chưa đủ đâu."
"Lăng Hiểu, ra đây, cùng nhau chơi." Lam Vũ kéo tay Lăng Hiểu, không muốn nhìn cô ngồi một mình.
"Em chơi đi, tôi nhìn em chơi." Lăng Hiểu nhìn nàng ôn hòa cười, trong mắt tràn đầy yêu thương cùng cưng chìu.
"Tình cảm của các cô tốt thật nha, quen nhau bao lâu rồi?" Một vị quý tộc độc thân ngồi cạnh hâm mộ hỏi. Lam Vũ vươn lên đôi lông mày tinh nghịch cười, xảo quyệt chớp mắt, "Chúng tôi à, quen nhau mấy ngàn năm rồi."
"Thôi đi." Người bên cạnh đánh nàng một cái ,"Nói bừa." Mọi người cười lớn, không khí vui vẻ lên rất nhiều.
Lăng Hiểu khẽ uống rượu đỏ, tỉ mĩ quan sát sàn nhảy, rất nhiều người đối với vẻ đẹp mỹ lệ của Lam Vũ đều có hảo cảm, một đám người vây quanh nàng vừa nói vừa cười.
"Lam Vũ, khiêu vũ không? " Một cô gái có dáng người cao gầy hỏi.
"Được đó." Lam Vũ sảng khoái đáp, trên mặt tràn đầy ý cười, nàng thật lâu không có chơi đùa vui vẻ như vậy.
"Cùng khiêu vũ một bài đi."
"Được." Lam Vũ nói xong đứng dậy, kéo cô nàng cao gầy kia tới sàn nhảy. Hai người nhảy đều là cao thủ, hai người bọn họ nhảy hấp dẫn luôn đến sàn nhảy bên cạnh, mọi người ở sàn nhảy ngừng lại để thưởng thức điệu nhảy tuyệt mỹ của hai người. Các nàng nhảy phối hợp với nhau rất ăn ý, giống như là bạn nhảy nhiều năm vậy.
Nhảy xong một bài, trong đám người có người hô lớn,"Một bài nữa đi."
Cô gái cao gầy nhìn Lam Vũ nói :"Một bài nữa thì sao?"
"Được, khó có thể gặp được người bạn nhảy có kỹ thuật cao giống cô." Lam Vũ sảng khoái trả lời.
Cuối cùng, hai người ở sàn nhảy nhảy điệu Sam-ba, GB, Cha-cha-cha, múa dân gian...Gần như là nhảy hết các vũ điệu mà Lam Vũ đã biết. Trong sàn nhảy không khí lên cao đến cực điểm, không ngừng hô lớn: "Lần nữa, lần nữa".
"Oa, thật là vui." Lam Vũ cùng cô gái cao gầy đi xuống dưới sàn nhảy, toàn thân đẫm mồ hôi. Cô gái cao gầy nhìn Lam Vũ khen :"Linh Hồ, kỹ thuật của cô quá tuyệt vời, là người giỏi nhất tôi từng gặp."
"Cô cũng rất giỏi." Lam Vũ tự đáy lòng khen ngợi.
"Sau này rảnh rỗi có thể mời cô khiêu vũ không?"
"Có thể."
Hai người trở lại ghế salon, ngồi song song, nói chuyện rất hợp nhau, đều không để ý tới xung quanh.
Lăng Hiểu trong lòng không vui, nhưng không nói gì thêm, chỉ cần Lam Vũ vui vẻ là tốt rồi. Nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ rưỡi khuya, cô nhìn Lam Vũ :"Chúng ta cần phải về, thời gian không còn sớm."
"Uh, được rồi." Lam Vũ nhìn Thi Kỳ Lệ nói :"Ngại quá, chúng ta phải về."
"Tôi cũng phải về, chúng ta cùng đi đi."
Ba người ra khỏi quán Bar, Lăng Hiểu đứng bên đường đón xe. Thi Kỳ Lệ đi đến bãi đỗ xe ngầm lấy xe của mình. Không quá hai phút, Thi Kỳ Lệ lái xe đến trước mặt hai người, "Đã trễ thế này, taxi không còn, tôi đưa các cô về."
"Được." Lam Vũ kéo Lăng Hiểu lên xe. Hai người giống như chưa tán gẫu đủ, ở trên xe lại tiếp tục trò chuyện Đông Tây Nam Bắc, rất hợp ý nhau.
Xe đã tới dưới nhà, Lam Vũ nhìn Thi Kỳ Lệ nói: "Đi lên ngồi một chút đi."
"Không được, đã muộn, không quấy rầy hai người." Nói xong, nàng nhìn Lăng Hiểu nói :"Ngại quá, buổi tối hôm nay lại chiếm lấy bạn gái cô."
"Không sao, hiếm thấy các người