"Cái gì, em không có nghe lầm chứ? Anh chị muốn chúng em chia tay?" Lam Vũ bất ngờ kêu to.
"Đúng vậy." Lam Linh vô cùng bình tĩnh mà nói.
"Chị, chị không có đang bị sốt chứ hả?" Lam Vũ nâng tay để lên trán Lam Linh, nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường mà.
"Chị không có sốt. Tiểu Vũ, hai người đều là con gái, không thể nào kết hôn, nối dõi tông đường được, hơn nữa hai người như vậy cũng trái với luân thường đạo lý."
"Chị, bây giờ là năm gì rồi mà chị còn nói những lời này. " Lam Vũ kêu lên, "Chúng em không muốn có con, chuyện nối dõi tông đường đã có chị và anh là đủ rồi, thiếu em một người cũng không ít. Về phần kết hôn, em và Lăng Hiểu đã kết hôn rồi." Nàng đắc ý đưa lên ngón áp út của cả hai cùng với chiếc nhẫn cùng kiểu dáng đang đeo trên đó, "Còn chị nói chuyện trái với luân thường đạo lý thì càng vô lý, hiện nay đã có rất nhiều nước trên thế giới hợp pháp hóa việc này rồi."
"Nhưng đây là ở Trung Quốc, không phải là ở nước ngoài." Lam Linh trầm giọng nói, "Việc này hiện nay đã tạo thành dư luận xung quanh, rất ảnh hưởng đối với sự nghiệp của chị và anh em. Em cũng biết anh chị làm những công việc then chốt trong bộ phận chính phủ, đối với những việc này rất mẫn cảm."
"Chị, chị nói như vậy làm em rất đau lòng, vì công việc của anh chị, phải hy sinh tình yêu của chúng em sao? Chị biết rõ tình cảm của chúng em rất sâu đậm, vậy mà còn muốn chúng em phải chia tay, anh chị không cảm thấy rất tàn nhẫn sao?" Lam Vũ lên án nói.
"Tiểu Vũ, anh chị là muốn tốt cho em." Lam Phi lên tiếng.
"Cái gì là tốt cho em? Muốn em đau khổ là tốt cho em sao?" Lam Vũ đau lòng mà hỏi lại, thái độ, suy nghĩ của bọn họ thật khiến nàng quá đau lòng, "Tại sao anh chị không thử chấp nhận chúng em. Em và Lăng Hiểu chịu khổ còn chưa đủ sao?"
Lam Phi trầm mặc trong chốc lát rồi nói :"Anh chị đều hiểu tình cảm của em và Lăng Hiểu, cũng rất cảm động. Chỉ là em phải biết rằng, chuyện chung thân cả đời không thể quyết định đơn giản như vậy. Những chuyện này anh cũng không phải chưa từng gặp qua. Trong đơn vị anh có một đôi đồng nghiệp đồng tính, cũng yêu nhau đến chết đi sống lại, vì tình yêu thậm chí chấp nhận bỏ tất cả, thế nhưng đến cuối cùng, cũng thành một đôi vợ chồng bất hòa, chia ly. Tiểu Vũ, con đường đồng tính này không dễ đi, anh mong muốn em có thể đi trên một con đường giống như người bình thường, vui vẻ mà sống." Nói xong, Lam Phi lại quay sang Lăng Hiểu nói, "Cô Lăng cũng vậy, một cô gái mạnh mẽ cũng cần một người đàn ông để dựa vào, hai cô gái sống với nhau, nói chung vẫn có nhiều vấn đề không thể đảm bảo."
"Ví dụ như?" Lăng Hiểu bình tĩnh hỏi.
"Ví dụ như nếu có kẻ bắt cóc gây bất lợi cho Lam Vũ, cô có thể bảo vệ được em ấy không?"
"Tôi từ nhỏ tập võ, đối với mấy kẻ bắt cóc thì tôi tay không cũng có thể đối phó." Lăng Hiểu trả lời, "Mà theo tôi được biết, xã hội hiện nay ngược lại có rất nhiều đàn ông, đối mặt với nguy hiểm thì chỉ lo cho an toàn của bản thân, còn người con gái bên cạnh mình gặp nguy hiểm vẫn không để ý."
"Ở Trung Quốc, việc này rõ ràng là không được pháp luật chấp nhận, các người làm sao khiến những người xung quanh chấp nhận đây?"
"Chúng tôi không cần người khác chấp nhận, chỉ cần chúng tôi hai người yêu nhau là đủ rồi, người khác nhìn chúng tôi như thế nào không quan trọng."
"Thế nhưng hai người đang sống trong một quần thể xã hội, làm sao lại có thể chỉ lo thân mình?"
"Quan hệ của chúng tôi là phạm pháp sao?" Lăng Hiểu lần này lại nhìn sang đại luật sự Lam Linh.
"Không phạm pháp, đây cũng là một lỗ hỏng của pháp luật." Lam Linh thành thật trả lời, nói thật, Lam Linh có chút bội phục Lăng Hiểu, khí thế của cô, tài nói chuyện của cô, phản ứng của cô, khiến một người luật sư như Lam Linh cũng có chút khó chống đỡ. Yêu cầu hai người xa nhau, bản thân Lam Linh cũng cảm thấy có chút quá đáng. Chỉ là việc này có ảnh hưởng đến công việc của Lam Linh và Lam Phi, mà Lam Phi thì đang tranh chức thị trưởng, nên không thể để xảy ra tin đồn gì bất lợi. Mà Lam Linh thì hiện tại mọi người bên cạnh không ngừng bàn tán rằng cô có một người em gái đồng tính luyến ái.
Lăng Hiểu nói, "Nếu không phạm pháp, vậy thì ngoại trừ lời đồn đãi của người khác thì có sao đâu."
"Lời đồn đáng sợ, lẽ nào cô không biết?" Lam Linh hỏi ngược lại. Từ xưa đã có biết bao nhiêu người chết bởi lời đồn của con người, Lăng Hiểu chẳng lẽ vẫn không hiểu?
"Lời đồn đáng sợ, lòng người càng đáng sợ hơn." Lời nói Lăng Hiểu có ẩn ý.
Lam Phi lần này rống lớn tiếng lên, "Lẽ nào cô Lăng không quan tâm những lời này sao? Sẽ không quan tâm việc bị người khác chỉ trỏ, không quan tâm việc người khác khinh bỉ cô và Lam Vũ?"
"Nếu như bởi vì lời nói, thái độ của người khác, mà khiến tôi buông tay Lam Vũ, tôi sẽ càng khinh bỉ bản thân." Lăng Hiểu nói.
"Lúc này thì cô nói rất hay, đến khi nghe được những lời khó nghe của người khác, chỉ sợ cô sẽ không còn nghĩ như vậy nữa."
Lam Vũ cười lạnh một tiếng, "Ai dám ở trước mặt em nói những lời này, em sẽ cho người đó đẹp mặt." Linh Hồ nàng thật lâu rồi không đụng chạm ai, cũng không có nghĩa là nàng dễ bị bắt nạt. Nàng nhìn chằm chằm hai người rồi nói, "Các người là anh, là chị của em, chúng em tôn trọng các người, thế nhưng cũng mong các người tôn trọng chúng em. Con đường tình cảm này là cho bản thân chúng em tự chọn, cuộc đời của chúng em thì phải dựa vào bản thân chúng em mà đi, không cần làm phiền các người nhọc lòng."
Lam Linh nhíu mày, "Tiểu Vũ, em nói gì vậy?"
"Tiếng người. Người khác không hiểu chúng em, em không quan tâm, nhưng anh chị là người nhà thân nhất của em, vậy mà anh chị lại không hiểu cho em. Mọi người đã tận mắt nhìn thấy chúng em chịu khổ, vì sao lại còn muốn nói như vậy? Không cảm thấy rất tàn nhẫn sao?"
"Nếu như anh em đã cố gắng rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ vì mối quan hệ của hai người mà thất bại, hai người lẽ nào cũng không cảm thấy rất tàn nhẫn sao?"
"Thì ra là vì quyền thế ! Hóa ra trong mắt anh chị, quyền thế vẫn quan trọng hơn người em gái là em đây ! " Lam Vũ đứng dậy kéo tay Lăng Hiểu đi ra ngoài, "Các người sau nay có thể đi nói với những người khác, em không phải là em gái của các người, em sẽ không làm mất mặt các người nữa."
"Tiểu Vũ !" Sở Kiều Kiều đuổi theo, kéo tay nàng nhẹ nói, "Người một nhà hà tất phải như vậy, có chuyện gì cứ nói cho xong là được mà."
Lam Vũ giận đến xanh mặt, Lăng Hiểu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, "Tiểu Vũ, đừng nóng giận."
Lam Phi đứng lên, nặng nề thở dài, nói :"Tiểu Vũ, bây giờ anh chị có nói gì thì em cũng không nghe lọt lỗ tai.