Lăng Hiểu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tống Tử Hào nhàn nhã cầm ly rượu ngồi trên sofa, ung dung mà nhìn hai nàng.
"Là ngươi?" Lăng Hiểu kêu lên :"Ngươi muốn gì?"
"Không gì cả." Hắn đứng lên, nói với hai người :"Nghĩ lại hai người các cô đã nhục nhã tôi thế nào, thì hôm nay tôi chỉ muốn đòi lại sự ô nhục đó mà thôi."
"Ngươi đã làm gì với Lam Vũ?" Lăng Hiểu phẫn nộ hỏi, cô xin thề, cô nhất định phải giết tên chết tiệt này. Lam Vũ tái nhợt nằm bên cạnh cô, thoạt nhìn dị thường yếu đuối. Mùi máu tươi từ đầu nàng không ngừng phát ra, cái gối dưới đầu cũng bị nhiễm đỏ một mảng lớn.
"Không có gì, chỉ là thủ hạ của tôi lúc bắt cô ấy đến không cẩn thận đụng đầu của cô ấy vào tường, chảy một ít máu mà thôi."
"Khốn kiếp, ta sẽ giết ngươi !" Lăng Hiểu trong nháy mắt phẫn nộ đến cực điểm.
"Chà chà, dáng vẻ lúc cô tức giận cũng thật sinh động, tôi rất thích !" Tống Tử Hào biến thái thốt lên, hắn ngồi xuống bên giường, nắm lấy cằm Lăng Hiểu, "Lăng Hiểu, cô rốt cuộc cũng nằm trong tay tôi. Cô biết không, tôi đợi ngày này, đợi đã rất lâu rất lâu rồi."
"Khốn kiếp !" Lăng Hiểu giãy dụa, cô muốn giết hắn !
"Giãy dụa đi, cô cứ cố gắng mà giãy dụa đi, tôi thích nhất là nhìn cô phản ứng mạnh mẽ như vậy." Tống Tử Hào cười to, "Nhưng mà này, cô trước tiên khoan hãy kích động, lát nữa sẽ càng hấp dẫn và khiến người ta kích động hơn."
"Đồ khốn !"
"Hiểu, em đau đầu quá !" Lam Vũ đau đớn than lên, ý thức của nàng đã hơi mơ màng, bị thương không hề nhẹ.
"Tiểu Vũ !" Tâm Lăng Hiểu đều nát, cô đã không bảo vệ nàng tốt.
"A !...." Lại một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, làm cho người ta cảm thấy xương cốt đều nhuyễn ra.
"Nghe không? Một lát nữa thì tiếng kêu của hai người cũng sẽ giống như vậy đấy." Tống Tử Hào lại một trận vui sướng mà cười to, "Tôi đang nghĩ xem trong hai cô thì sẽ xuống tay với ai trước đây." Hắn lắc lắc cái ly rượu trong tay, sau đó cởi đồ tây trên người, đắc ý mà cởi từng nút áo sơ mi ra.
"Lăng Hiểu, tôi tuy rằng rất muốn lập tức nằm trên người cô, thế nhưng tôi rất có hứng thú cho cô trước tiên nhìn thấy Lam Vũ bị tôi ngược đãi thế nào."
Lăng Hiểu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, cô không ngừng giãy dụa cánh tay, muốn tìm cách tháo dây thừng ra. Tay cô bị dây thừng siết chặt làm chảy máu nhưng cô cũng không cảm thấy đau đớn.
Lam Vũ khôi phục một chút lý trí, nàng đối với Tống Tử Hào kêu lên :"Tống Tử Hào, anh và chị của tôi sẽ không tha cho anh."
"Ha ha, bọn họ căn bản sẽ không tìm được hai người, căn bản là không biết người ra tay với hai người là tôi, bọn họ thế nào lại đối phó tôi nhỉ ?" Tống Tử Hào cười to nói.
Lam Vũ tuy rằng thần trí mông lung, thế nhưng nàng biết hôm nay muốn chạy thoát khỏi tay Tống Tử Hào là cơ hội cực kỳ mỏng manh, "Hiểu, yên tâm đi, em sẽ không để hắn sỉ nhục em đâu." Nàng hạ quyết tâm, chỉ cần Tống Tử Hào bắt đầu ra tay, nàng nhất định sẽ cắn lưỡi tự sát, tuyệt đối không để hắn làm nhục.
"Đừng !" Lăng Hiểu kêu to, cô không muốn lại một lần nữa chịu đựng nỗi đau sinh ly tử biệt, cô cũng không thể chịu nổi sự dày vò ngàn năm đó nữa.
Tống Tử Hào ném áo xuống đất, thân trên xích lõa hướng về phía Lam Vũ, hắn cười lớn vươn tay xé rách quần áo Lam Vũ.
"Hiểu, em đi trước một bước." Lam Vũ nói xong liền đẩy đầu lưỡi của mình chuẩn bị cắn xuống.
"Tiện nhân, muốn chết cũng không dễ dàng vậy đâu." Tống Tử Hào một tay cầm lấy miệng Lam Vũ, làm cho nàng không cách nào có thể cắn đầu lưỡi của mình, một tay lấy áo gối nhét vào trong miệng Lam Vũ.
Lam Vũ trợn to mắt trừng Tống Tử Hào, trong mắt đầy hận, oán, phẫn, nộ !
"Tống Tử Hào !" Lăng Hiểu liều mạng giãy dụa cơ thể, lực đạo của cô mạnh đến nỗi khiến cho chiếc giường lớn làm bằng gỗ lim vốn rất kiên cố cũng phải động đậy. Đôi mắt của cô đỏ lên như màu máu, đầy phẫn nộ cùng cừu hận.
"Ha ha ha ha, sảng khoái ! Thật sảng khoái !" Phản ứng của Lăng Hiểu và Lam Vũ làm cho hắn cảm nhận được sự vui vẻ của việc trả thù, đã lâu rồi không vui sướng như vậy, thật sảng khoái ! Hắn lập tức đè lên người Lam Vũ, một bên cởi quần của nàng, một bên thực hiện hành vi man rợ.
Lam Vũ liều mạng giãy dụa, động tác của nàng càng kích thích Lăng Hiểu. Tiếng khóc nức nở của Lam Vũ, tiếng cười đắc ý của Tống Tử Hào, động tác của hắn không ngừng làm cho Lăng Hiểu thêm kích động.
Lý trí của Lăng Hiểu đã hoàn toàn bị biến mất trong cơn phẫn nộ của cô, trong đầu của cô chỉ có một ý niệm, đó chính là phải giết Tống Tử Hào !
"A ! ~~~" Tiếng rống giận dữ lần thứ hai của Lăng Hiểu phát ra, chỉ là tiếng la phẫn nộ lần này đã thay đổi âm điệu.
Thật sảng khoái ! Tiếng thét của Lăng Hiểu làm cho Tống Tử Hảo cảm thấy vui sướng mà trước nay chưa từng có. Hắn đưa bàn tay quỷ của mình hướng về phía ngực của Lăng Hiểu.
"Hú !!!" Trong miệng Lăng Hiểu đột nhiên phát ra tiếng sói tru đầy phẫn nộ, trong tiếng thét đó bộc lộ một sự giận dữ lôi đình.
Đang trong cơn hưng phấn điên loạn nên Tống Tử Hào không còn nghe thấy gì, toàn bộ ý niệm trong đầu của hắn chính là làm sao lăng nhục, dằn vặt hai người. Hắn đột nhiên ngồi dậy, vui vẻ mà cởi ra dây lưng của mình. Cơ thể xích lõa của Lam Vũ ngã trên người hắn, trên mặt đầy nước mắt, còn trong mắt thì đầy sự uất hận. Chà chà, nếu như hai cô gái này chết đi, nhất định là oán khí tận trời ! Hắn đắc ý dương dương tự đắc mà liếc nhìn Lăng Hiểu, nhưng chỉ thoáng nhìn liền lập tức khiến hắn càng hoảng sợ, đôi mắt Lăng Hiểu đỏ chói, trong ánh mắt rõ ràng sát ý như dã thú, răng của cô đột nhiên dài ra giống như răng nanh hút máu, cô vẫn đang giãy dụa trên giường, sợi dây kia cũng nhanh chóng bị cô làm đứt.
"Đây...đây là cái gì?" Tống Tử Hào kinh hãi, hắn hoảng sợ mà nhìn chằm chằm Lăng Hiểu, cô ta sao lại đột nhiên biến thành thế này?
"Người đâu...người đâu..." Hắn run sợ kêu lên, thanh âm kia giống như nhìn thấy nữ quỷ.
"Hú !!!" Lại một tiếng sói tru thê lương truyền đến, lần này hắn nghe thấy rõ ràng, là truyền ra từ miệng Lăng Hiểu.
"Quỷ !" Tống Tử Hào sợ đến mềm nhũn mà bò xuống giường, hoảng loạn té xuống trước cửa.
"A -- " Lăng Hiểu kêu to một tiếng, dây thừng trên cổ tay bị cô cắt nát,