Tâm Lam Vũ căng thẳng, nắm chặt tay Lăng Hiểu, trên mặt nàng mồ hôi lạnh đều chảy ra. Cảnh sát sao lại biết các nàng đi đường này?
Lăng Hiểu lạnh lùng nhìn về phía trước, đột nhiên cô nghĩ ra được gì đó. Cô nhanh chóng tìm kiếm trên người Lam Vũ, kết quả tìm được một thiết bị theo dõi mini. Cô đã đoán trúng ! Không ngờ cảnh sát có thể gắn thiết bị theo dõi mini trong tóc của nàng.
Sắc mặt Lam Vũ tái nhợt, là nàng hại Lăng Hiểu !
Lăng Hiểu nở một nụ cười trấn an với Lam Vũ, "Yên tâm đi, không sao đâu, chúng ta có thể qua được cửa này. Em ngoan ngoãn ngồi nắm chặt chỗ này nha!" Cô hai bước vọt đến trước tài xế, kề một cây dao vào cổ hắn, trầm giọng nói :"Nếu không muốn tôi đem đầu ông cắt xuống thì hãy chạy thẳng xe đi !"
Đang muốn giảm tốc độ, tài xế bị dọa đến choáng váng, thanh âm lạnh lẽo của Lăng Hiểu lần thứ hai truyền đến :"Nếu như ông không làm theo, tôi lập tức lấy mạng ông !"
Cô hoàn toàn không phải người hay nói đùa !
Tài xế sợ hãi, không dám có chút phản kháng, đành phải lập tức tăng tốc, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía trước.
Đây là một trong những xe buýt đời mới nhất, tốc độ nhanh nhất có thể đạt đến một trăm tám mươi km, cảnh sát phía trước nhìn thấy xe buýt đang như điên lao đến liền lập tức tránh ra. Trên xe có hành khách nên bọn họ cũng không dám nổ súng, chỉ còn cách nhanh chóng chạy về xe cảnh sát lái xe đuổi theo.
Xe chạy quá nhanh, tài xế cũng bị sợ đến kinh hồn táng đảm, một vài lần suýt đâm vào xe ở phía trước.
Xe cảnh sát bị họ bỏ lại phía sau khá xa, tiếng chuông báo động càng ngày càng nhỏ. Nhưng Lăng Hiểu biết, phía trước nhất định vẫn còn cảnh sát khác đang chờ các nàng. Các nàng vừa vượt qua một chiếc xe thể thao xa hoa, đột nhiên trong đầu Lăng Hiểu nảy ra một ý nghĩ. Sau khi qua khỏi xe thể thao khoảng mấy chục thước, cô bắt xe buýt dừng lại ở ven đường, sau đó đứng ở trước cửa xe, chờ xe thể thao đến gần, cô đột nhiên nhào tới, chặt chẽ bám vào xe. Tài xế xe thể thao càng hoảng sợ, lập tức phanh xe dừng lại. Lăng Hiểu bị tông ra ngoài nhưng cô sử dụng chiêu "Diều hâu xoay người", vững vàng mà rơi trên mặt đất. Cô bắt tài xế xe thể thao xuống xe, sau đó kiểm tra nhiên liệu bên trong xe, đủ rồi.
"Lam Vũ, xuống xe !" Lăng Hiểu hô to với Lam Vũ. Thấy bên trong không có tiếng trả lời, cô một quyền đánh tài xế đến choáng váng, sau đó nhảy lên xe buýt.
Tài xế xe buýt đang muốn khởi động xe bỏ chạy thì thấy Lăng Hiểu vọt đến, hắn sợ đến không dám động đậy, hắn đã thấy qua thân thủ của cô gái này, quá dọa người rồi, giống y như trong các bộ phim hành động của Mỹ vậy.
Lam Vũ nôn rất nhiều, sắc mặt trắng bệch. Lăng Hiểu không kịp nghĩ nhiều, lập tức ôm Lam Vũ lên xe thể thao, thắt dây an toàn cho nàng, rồi liền nổ xe chạy đi.
Xe thể thao này có thể chạy đến ba trăm sáu mươi km, Lăng Hiểu không ngừng đạp ga tăng tốc.
Phía trước xuất hiện ba con đường, Lăng Hiểu đem xe chạy vào con đường nhỏ.
Xe chạy đến ba giờ sáng mới dừng lại ở một nơi không biết tên. Ở đây bốn phía đều là núi cao, thỉnh thoảng xuất hiện một cái thôn nhỏ, một con đường nhỏ ghồ ghề lượn vòng ở giữa núi, tựa như một lúc nào đó sẽ không còn đường để đi tiếp. Có một ngọn đồi nhỏ bên cạnh hồ chứa nước, trong hồ thỉnh thoảng còn có cá nhảy lên.
"Em đói bụng không?" Lăng Hiểu hỏi, bụng cô cũng đang rất đói. May là trước khi lên xe đã chuẩn bị một ít lương khô và nước.
"Em không đói." Lam Vũ lắc đầu, sắc mặt có chút không được tốt, "Hôm nay suýt chút nữa là bị cảnh sát bắt rồi."
Lăng Hiểu nở một nụ cười trấn an, cô yêu thương mà vuốt đầu Lam Vũ, "Yên tâm đi, tôi không dễ dàng bị bắt như vậy đâu. Nhưng mà đã làm em sợ hãi rồi, xin lỗi !"
"Đừng nói xin lỗi !" Lam Vũ hôn một chút lên môi của cô, "Chỉ có thể trách con đường tình yêu của chúng ta quá nhấp nhô mà thôi."
Bên ngoài rất yên tĩnh, rất tối, giống như một con quái thú đang há to mồm. Thế nhưng, các nàng lúc này lại cảm thất rất an toàn, bởi vì chí ít ở đây không có cảnh sát đuổi đến bắt.
"Em nên ăn một chút gì đi, qua ngọn núi này phía trước không còn đường nữa. Chúng ta phải đi vào núi, qua hai ngọn núi nữa sẽ đến cổ miếu."
"Đường này cũng có thể đến cổ miếu sao? Sao lại khác với đường lần trước?"
"Lần trước chúng ta đi là đường lớn, lần này là đường nhỏ." Lăng Hiểu nói.
"Oh."
"Leo núi sẽ mệt lắm, phải có chuẩn bị, tôi sợ em sẽ chịu không nổi. Bằng không, chúng ta quay trở lại đi đường lớn đi."
"Đừng !" Đi đường lớn phải ra cao tốc, đến lúc đó sẽ có cảnh sát, quá nguy hiểm.
Lăng Hiểu nhìn xe, rồi lại nhìn hồ nước, sau đó cô đem xe châm lửa, rồi đặt một tảng đá lên trên chân ga, để xe thẳng tắp mà chạy vào hồ nước.
Lam Vũ trợn to mắt nhìn Lăng Hiểu, "Chị đang làm gì vậy?"
"Không thể để cho bọn họ tìm được chiếc xe này, nếu không hành tung của chúng ta rất dễ bị phát hiện." Lăng Hiểu giải thích.
Hai người nghỉ ngơi một lát sau đó bắt đầu đi bộ về phía trước. Đến ngày thứ ba, mệt mỏi rã rời, rốt cuộc trước mặt hai người đã xuất hiện hang động mà phía sau thác nước ở gần cổ miếu. Lam Vũ mệt mỏi tựa vào vách động, chân vừa xót vừa đau.
Lăng Hiểu ôm nàng, cảm thấy vô cùng yêu thương. Đã nhiều ngày trèo đèo lội suối làm cho nàng mệt muốn chết rồi.
Bên trong hang động truyền đến tiếng gõ, Lăng Hiểu đỡ Lam Vũ đi vào. Cô trước tiên dìu Lam Vũ đến trên giường của Không Minh thái sư bá để nghỉ ngơi, rồi nói :"Chúng ta ở chỗ này nghỉ một chút, chờ trời tối chút tôi vào trong miếu xem thử."
"Uhm." Lam Vũ đáp, hai người ôm nhau cùng nằm trên giường ngủ.
Tiếng hít thở rất nhỏ khiến Lăng Hiểu cảnh giác mà