"Lăng Hiểu."
"Chuyện gì ?" Nghe được có người gọi tên mình, Lăng Hiểu không chút suy nghĩ theo phản xạ mà trả lời. Trả lời xong thì mới hiểu được ý đồ của "Linh Hồ", nhưng đã quá muộn.
"Ha, hóa ra cô chính là tên Lang kia." "Linh Hồ" xoay người, vọt tới trước mặt Lăng Hiểu, vô cùng hung ác mà túm lấy vạt áo trước ngực cô.
"Thục...thục nữ một chút." Cô kéo lại áo đang bị "Linh Hồ" nắm. Dù sao cô cũng là một cô gái mà, bị người khác nắm áo như vậy, rất khó coi nha.
"Nói, cô làm sao biết hành tung của tôi ? Cô làm sao nhận ra tôi ?" "Linh Hồ" lớn tiếng ép cung, dáng vẻ như thể nếu cô không nói thật thì tôi tuyệt đối không để cô sống yên.
"Buổi chiều, buổi chiều lúc chúng ta nói điện thoại, tôi đã thấy cô."
"Linh Hồ" nhớ lại chuyện lúc chiều, lúc nàng nói chuyện đích thật là cảm thấy có người đang nhìn mình, sau đó nàng dẫn con chó lông xù tên "Đa Đa" về nhà, rồi trong thang máy nàng đã đụng mặt một cô gái. Hình dạng của cô gái kia... Chính là Lăng Hiểu ! Sau đó nàng nhớ tới buổi tối nàng đến tiệm net, hình như mới vừa ngồi xuống không lâu thì sau đó cô gái này cũng ngồi xuống. Hóa ra từ lúc nói chuyện, nàng đã bị cô để ý rồi.
"Cô quá đê tiện."
"Tôi đê tiện ?" Lăng Hiểu ngạc nhiên "Tôi sao lại đê tiện ?"
"Cô cư nhiên theo dõi tôi !" Nghĩ đến hành vi của cô, nàng tức giận đến muốn chết. Buổi tối nàng còn muốn đùa giỡn với cô một chút, không ngờ lại bị cô đùa giỡn lại.
"Cô à, lẽ nào tôi biết rõ bản thân bị cô đùa giỡn mà tôi vẫn còn đi đến quán bar như đã hẹn sao ?" Lăng Hiểu tức giận mà hỏi ngược lại. Kẻ ngu mới đi !
Lăng Hiểu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, tuy rằng khuôn mặt này chưa từng gặp qua trước đây, nhưng lại mang một cảm giác rất quen thuộc. Đặc biệt đôi mắt kia, giống như đúc với đôi mắt trong trí nhớ của cô. Không chỉ có đôi mắt, tính tình của nàng đều giống như trước đây. "Linh Hồ", cô tìm nàng nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã tìm được rồi. Cảm tạ ông trời, cảm tạ Phật chủ, cả đời này, cô sẽ không để nàng bị tổn thương nữa, sẽ không để nàng vì cô mà mất đi sinh mạng lần nữa.
"Sao cô lại khóc ?" "Linh Hồ" có chút ngạc nhiên nhìn cô, lại có một chút cảm giác là lạ.
"Không có gì, tôi chỉ là rất vui thôi." Lăng Hiểu lấy tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, rồi nở một nụ cười nhạt, hỏi : "Tôi có thể ôm cô một chút không ?"
Ôm tôi ? "Linh Hồ" mở to mắt nhìn cô, đầu óc của cô ấy không phải có bệnh chứ ? Chứng kiến thay đổi thật lớn trước và sau của Lăng Hiểu, trong đầu "Linh Hồ" vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Lăng Hiểu đọc được suy nghĩ trong mắt nàng, cô khoát tay, nói: "Quên đi." Sau vài giây, cô hỏi :"Chúng ta có thể làm bạn không ?"
"Linh Hồ" không khách khí liếc cô một cái, sau đó lắc đầu, nói rằng :"Không thể." Rồi nhấc chân bỏ đi.
Lăng Hiểu nhìn theo thân ảnh cao ngạo của "Linh Hồ", cảm thụ được sự tồn tại của nàng, những đau đớn trước kia của cô đều tan biến, trong lòng dâng lên một cổ ấm áp. Các cô mới vừa biết nhau, nàng hiện tại không tiếp nhận cô cũng không sao, sau này nhất định có thể thay đổi, cô tin tưởng hai người sau này sẽ trở thành bạn tốt ! Phải, cũng chỉ có thể là bạn tốt. Nếu như cô là đàn ông, cô chắc chắn sẽ liều lĩnh mà theo đuổi nàng, nhưng cô là nữ, hai người con gái sao có thể yêu nhau. Phật chủ cho cô đoạn tình duyên này, thế nhưng số phận lại trêu đùa cô lớn như