Đầu bốc khói khét lẹt, mặt đen như đít nồi cháy nhưng Thẩm Diệu vẫn mím chặt môi, nắm chặt tay cố nhịn. Nhưng cái gì thế kia: "áo blouse trắng đang khom sát người, đặt mặt xuống ngực người mặc vest xám đang dựa hết người ra ghế là kiểu gì thế? Đã vậy còn vờ như mất đà khi đứng lên để ôm chặt luôn chứ, mịa*, ghẹo gan ông mà". Không nhịn nổi nữa, Thẩm Diệu bốc đại cái điện thoại bàn đang nằm yên thân- yên phận, không reo- không ghẹo ai lên cố tình nói lớn 'Dạ, gấp ạ? Họp bây giờ ạ?'.
Thẩm Diệu ra dáng bận bịu, vội vàng đi nhanh lại kéo tay blouse trắng ra luôn khỏi phòng: 'Có gì lần sau khám bệnh tiếp, ngài ấy phải đi họp gấp.'
Mặc kệ blouse trắng tức giận lắp bắp: 'Cậu.... cậu.... ', Thẩm Diệu sập cửa đánh rầm, khoá luôn cửa lại. Cậu bực tức tiến lại đứng dựa bàn xoay cái ghế cho người đang dựa trên đó ngay đối diện với mình cất giọng: 'Khám bệnh vui nhỉ, đụng chạm nhau mãi không chán nhỉ?'
'Em sao vậy? Muốn tan làm thì ra xe trước đi, ta ra ngay. Hôm nay ta hơi mệt nên tan làm sớm đi.
'Sao tan làm được, tối nay tăng ca luôn ở đây đi.'
'Có việc gì cần gấp đâu mà phải tăng ca?'
'Có đó, từ tối qua tới giờ ngài không vui với trợ lý này. Em thân làm trợ lý. Lại đang mang nợ thì phải tăng ca làm việc chăm chỉ để cho ngài hài lòng chứ.'- vừa nói vừa đưa hai bàn tay nhỏ vào vòm ngực rộng đã bị blouse trắng mở cúc áo trước đó. Hai bàn tay nhỏ, mềm hư hỏng di chuyển, kích thích làm người đang dựa ghế không nằm yên một chỗ được nữa mà bắt đầu dịch trái, dịch phải. Badboy chưa hết bực tức trong lòng kéo luôn người đang bị mình kích thích lại sofa ngồi xuống chân mình. Chủ tịch Bạch định nói gì đó nhưng nhanh chóng bị rơi vào trạng thái tê cứng chỉ 'ư.....ư.....ưm....ưmmmmm', chứ không nói gì được nữa vì người ngồi sau đang nhấm nháp vành tai, hai bàn tay mềm hư hỏng hết xoa nắn phía trên lại di chuyển xuống phía dưới kích thích, trêu chọc những điểm nhạy cảm nhất.
'Ư...ư.... ưm.... ưmmmmm.... aaaaaa..... ưmmmmm.......'
'Sao Ạaaa? Ngài còn bực mình gì trợ lý này không Ạaaaa...?'- vừa hỏi đểu vừa lần mở hết những gì mà mình thấy vướng víu.
'Aaaaa.....ưmmmmm.....ta....ta.....ta....ưmmmm'- chủ tịch Bạch đê mê, tê dại, mất kiểm soát hoàn toàn nên chỉ thở gấp mà không nói gì được nữa.
'Sao Ạaaa? Ngài vẫn còn bực Ạaaa? Khi bực thì thoải mái để người khác đụng chạm mình Ạaaaa?'- vừa nói vừa di chuyển bàn tay hư hỏng đến điểm G tự do trêu chọc.
'Ư.... ư......ưmmmmm.....ta....ta.....ta....ưmmmm..... không..... không.... ưmmmmm'- cả người chủ tịch Bạch run lên từng hồi theo nhịp trêu chọc của bàn tay hư hỏng, làn sóng đạt đỉnh ào ạt ập tới làm chủ tịch từ run rẩy, cơ ngực rắn rỏi, cơ bụng săn chắc giật giật liên hồi. Bao nhiêu cái dấu X từ tay chủ tịch được đưa lên nhưng hai bàn tay hư hỏng càng hư hỏng hơn.
'Aaaaaaa.....ta.....ta.....ưmmmmmm.....ta.....xin mà ưmmmmm.'
Thẩm Diệu dừng tay đỡ người toàn thân run rẩy nằm xuống sofa nghỉ ngơi một chút, chủ tịch Bạch được dịp nên cố điều hoà hơi thở, cố khống chế làn sóng lên đỉnh đang cuộn trào.
'Ta.....ta....không chịu nổi. Ưmmmm.....em..... em ôm ta một lúc đi.'- cả người vẫn đê mê run rẩy, cất giọng năn nỉ.
Thẩm Diệu bấm mở sofa ra thành một cái giường nhỏ rồi nằm xuống ôm, vuốt ve cơ thể to lớn một lúc : 'Ngài còn khó chịu, bực mình gì em không?'
'Không có, hết rồi.'- cơ thể đã dịu lại, mặt vùi vào vòm ngực mềm mại.
'Từ
nay ngài còn để người khác thoải mái đụng chạm cơ thể mình không Ạaaaaa?'- chữ Ạ lại được nhấn mạnh, kéo dài khiến người nghe có chút hoảng.
'Ta có đâu, bác sĩ khám bệnh mà. Lúc đó ta hơi mệt, bác sĩ lại đang khám bệnh nên ta để ý gì đâu.'
Nhắc tới lại bực, bàn tay hư hỏng lại di chuyển, trêu chọc: 'Khám bệnh gì mà cứ ôm, cứ sờ ngài? Đặt ống nghe thôi mà mở cúc áo làm gì?'
'Aaaaaa, ưmmmmm......dừng.....dừng......ta xin mà..... xin em.....'- chủ tịch Bạch lại thở gấp nhưng kịp chụp bàn tay hư hỏng lại rồi bức xúc: 'bác sĩ khám bệnh sao ta cản được. bác sĩ đụng chạm bệnh nhân một chút thì có làm sao đâu?'
'Ngài còn nói như vậy? Em mặc kệ ngài mệt hay thở không nổi. Em sẽ phạt ngài tới sáng.'- lại bực nên miệng nhấm nháp vành tai, tay chuẩn bị động thủ.
Chủ tịch Bạch giữ chặt hai bàn tay hư hỏng lại thắc mắc: 'Bị phạt thì cũng phải biết lý do chứ? Vì sao em bực? Vì sao em lại phạt ta?'
'Không..... không..... vì sao cả, vì.... vì cơ thể ngài rất nhạy cảm. Em.... em thân là trợ lý nên phải bảo vệ ngài. Bực, phạt để ngài nhớ và tránh.'- lắp bắp bịa bịa một lý do vì bản thân cũng không nhận ra là vì sao.
'Không phải ghen?'- chủ tịch Bạch vẫn thắc mắc.
'Không, mắc mớ gì phải ghen. Nhưng hôm nay em tha cho ngài đó, mau ngủ đi không em lại đổi ý.'- đe doạ để đối phương không hỏi nữa.
Chủ tịch Bạch bị phạt mà lại thấy hơi thích, hơi vui nên khoé môi khẽ cong, kéo nhẹ eo thon ôm chặt ngủ vùi.
Trong khi đó tại biệt thự Bạch Gia, nhóm người giúp việc ai nấy đều gãi đầu gãi tai khó hiểu vì ông chủ lần đầu tiên không về nhà ngủ, còn cậu chủ thì đích thân xuống bếp, tự lấy thức ăn, tự hâm nóng rồi tự mang lên phòng.
Bước vào phòng, Bạch Vũ thừ người đứng nhìn người bị trói nằm nhắm mắt im lìm trên giường một lúc. Cậu đi đến mở trói, cởi luôn quần áo. Hắc Lỗi giật mình cố mở đôi mắt mệt mỏi nhìn người mới đi làm về đã cởi quần áo mình. Hắn không sợ mà nhắm mắt lại mặc đối phương muốn hành hạ gì cũng được.
Bạch Vũ không nói gì chỉ là đỡ hắn vào nhà tắm, cẩn thận tắm gội cho hắn. Cậu nhẹ nhàng xoa xà phòng, nhẹ nhàng kì cọ, nhẹ nhàng mân mê những vết sẹo chằng chịt và cũng mân mê luôn vết sẹo răng cắn ở vai trên người hắn.
Nước ấm dễ chịu, Bạch Vũ xoa xoa rất nhẹ nhàng, rất lâu, rất rất dễ chịu, lại rất mệt nên Hắc Lỗi dựa luôn cả người đầy xà phòng vào người bên cạnh: 'Tiểu Bạch, cho anh dựa một chút. Anh mệt quá.'
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
Truyện convert hay :
Toàn Năng Kim Loại Chức Nghiệp Giả