Chap 2: “Quỳ xuống cho ta!”
Vì không thể bay nên tôi đã nghe lời mẹ sống ở kí túc xá của trường. Mẹ tôi đúng là hiểu tôi hơn ai hết, bà chọn cho tôi một căn phòng nằm ở một nơi yên tĩnh, xung quanh có nhiều cây cối vây quanh. Tôi sẽ sống an phận ở đây hết 3 năm, sống sao cho ý nghĩa.
“Cạch”
Tiếng cách cửa gỗ ma sát phát ra, một cô gái dễ thương bước vào với một túi hành lí cùng vô số đồ lỉnh kỉnh. Tôi nghĩ đó là bạn cùng phòng của tôi.
Có vẻ như đối phương chưa nhận ra sựcó mặt của tôi, cô ấy hồn nhiên làm động tác cổ động tình thần rồi gật đầu hài lòng. Hành động ấy khiến tôi không thể nào không phì cười, cô ấy tạo cho tôi một cảm giác rất thoải mái. Có vẻ như cô ấy bị tiếng cười của tôi làm chấn kinh, khuôn mặt cô ấy biến đổi từ màu này sang màu nọ, từ kinh ngạc đến ngượng ngùng, cuối cùng cô ấy nở một nụ cười thật tươi, xoè bàn tay ra và nói:
-Làm quen nhé! Mình là Hondo Akêmi!
-Uh, Mình là Sawada Emi! – Bằng một cách rụt rè, tôi nắm lấy bàn tay của cô ấy. Thật hạnh phúc, cuối cùng thì cũng có người không kì thị tôi, cuối cùng thì tôi cũng có bạn rồi.
Tối đến, cả tôi và Akêmi đều không ngủ, chúng tôi tâm sự, tám những chuyện vẩn vơ. Tôi chợt nhận ra cô bạn của tôi cũng rất cô độc…..giống hệt như chính tôi vậy.
————————
Sáng hôm sau.
-Cả lớp thực hành theo lí thuyết đã học nhé! – Cô giáo đưa ra đề bài và nhắn nhủ Pháp sinh.
Tôi đứng lặng, mím môi thở dài. Tôi ghét thực hành pháp thuật, đơn giản vì tôi không có khả năng làm điều đó, một lần nữa tôi lại phải đối mặt với sự bỏ rơi, sự lạc lõng.
Nếu như tôi không phải là em sinh đôi của anh tôi thì có lẽ tôi sẽ nghi ngờ huyết thống của mình, nghi ngờ ba mẹ hiện giờ của mình không phải là những người sinh ra mình và nghi ngờ mình không phải là một Pháp sư.
-Emi!
-Eh?
-Đến lượt em rồi!
-Em…..
Như chợt nhớ ra điều gì, cô giáo bối rối nhìn tôi:
-Cô xin lỗi, em chỉ cần quan sát thôi!
Tôi cúi đầu, kìm nén những giọt nước mắt. Tôi cảm nhận được, cả thế giới đang cười nhạo tôi, họ cho tôi là con ngốc.
Nếu như tôi sinh ra trong một gia đình tầm thường hơn thì có lẽ nỗi nhục sẽ được giảm bớt. Đúng như anh tôi nói, tôi đang vẽ bẩn lên mặt anh có điều không chỉ vẽ riêng mình anh, tôi còn vẽ bẩn lên cả gia đình tôi nữa. Thật xấu xa, đáng ra tôi không nên có mặt trên đời này. Tôi đang nghĩ vậy và có lẽ là những người khác cũng nghĩ như thế.
“Pặp”
Một bàn tay nhỏ nắm chặt lấy bàn tay tôi, tôi giật mình ngẩng đầu, một nụ cười ấp áp đã đập vào mắt khiến suy nghĩ ban nãy của tôi tan biến đi như chưa từng có. Tôi cười đáp lại, hít một hơi thật sâu để giữ lại bình