Chap 24: Sự thật về huyệt pháp
Lướt nhanh trên con đường lát sỏi, tôi băng qua nhiều gốc anh đào và không hề có ý định dừng. Đến khi đôi chân dã dời vì mỏi tôi mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn hàng anh đào đang nở rộ. Rõ ràng đây là một hành động thật vô nghĩa vào lúc này nhưng tôi cũng chẳng biết làm gì hơn. Tôi cảm thấy thật mệt mỏi, rất mệt mỏi…
- Linh nhỏ, ngẩn người gì đấy?
Tôi giật mình, quay đầu, là cô Hanaka.
- Có chuyện gì buồn sao? – Cô Hanaka cười, là câu hỏi nhưng mang nhiều phần chắc chắn.
Tôi thở dài, lắc lắc đầu. Không phải là có chuyện buồn mà là tôi đang ức chế. Cảm giác này hành hạ tôi gần một tuần rồi và tệ hơn là nó ngày càng tăng mà chẳng có chút dấu hiệu suy giảm. Như một mớ nhựa thông, nó quấn chặt lấy con bướm là tôi, càng cố thoát ra, không nghĩ đến nữa lại càng bị siết chặt.
Đưa tay vuốt vuốt mái tóc tôi, cô Hanaka cười nhẹ, nói:
- Cô biết cháu đã làm những gì nhưng cô nghĩ sử dụng thuốc để trả thù không phải là một sự lựa chọn thông minh đâu.
Tôi sững sờ, thảng thốt nhìn cô Hanaka.
Nụ cười của cô Hanaka càng tươi, cô híp mắt, vỗ vai tôi:
- Là tình cờ thôi, cô không thừa thời gian theo dõi cháu! – Dừng lấy hơi, cô nói tiếp: Nhưng mà nếu không nhờ lần đó, làm sao cô biết khi Emi xù gai nhọn cũng nguy hiểm thế nhỉ?
- Cô đang châm biếm cháu đấy à? – Tôi nhíu mày.
Cô Hanaka nhún vai, không trả lời mà hỏi lại
- Mới tuần trước cháu còn nói cháu sẽ sống tốt, vậy mà bây giờ đã thành cái dạng này, huyệt pháp ngày càng đen. Cháu thiếu kiên nhẫn quá!
- Là kiên nhẫn của cháu bị dẫm nát! – Tôi gào lên.
- “……….”
- Mẹ nói…mẹ nói cháu không nên có mặt trên đời! – Tôi cúi gằm mặt, suy sụp khuỵu xuống.
- Emi à!
- Cô không cần an ủi cháu đâu! – Tôi thở dài: Bởi vì cháu đã tự an ủi mình rất nhiều…buồn cười quá phải không?
Cô Hanaka ngồi xuồng, nắm chặt lấy hai bả vai tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng vào cô ấy. Cô nhìn tôi, đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc khác thường:
- Đến nước này, cô đành thay ba mẹ nói cho cháu sự thật vậy!
- Sự thật? Sự thật gì?
Đúng vậy, rốt cuộc là sự thật gì? Chẳng lẽ trong tôi có ẩn giấu điều gì khó nói ư?
- Phải! Nhưng Emi, sự thật rất tàn nhẫn, cháu có thể chấp nhận không?
Tôi run lên, đôi tay bám víu vào hai cánh tay cô Hanaka, cương quyết nói:
- Hãy cho cháu biết!
- Không được!
Một giọng nói cắt ngang câu chuyện của tôi và cô Hanaka. Chúng tôi đều có tật giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn người đang bước đến.
Là anh trai tôi, Sawada Ryan.
Với vẻ mặt khá hốt hoảng, anh nhìn tôi và cô Hanaka đầy lo sợ. Tôi nhíu mày, sự nghi hoặc ngày càng dâng cao.
- Dù sao thì Emi cũng nên biết, không thể dấu mãi được! – Cô Hanaka lên tiếng, phá vỡ sự căng thẳng giữa ba người.
- Đây là việc gia đình cháu! – Anh trai tôi không chút khách khí đáp lại.
Tôi mím môi, hết nhìn cô Hanaka rồi lại nhìn anh hai một hồi rồi lên tiếng:
- Hai người đang thách thức sự tò mò của Emi đấy à?
- Ryan, nên cho Emi biết!
- Nếu vậy, thì hãy để cháu nói!
Cô Hanaka định nói điều gì nhưng lại thôi. Cô hiểu ý, đứng dậy, bước đi, để lại không gian riêng dành cho tôi và anh hai.
Gió nổi lên, những cành anh đào cũng nghiêng theo gió. Hoa rụng, tạo nên một cơn mưa hoa trong khôn gian tĩnh lặng.
Tôi nhìn anh hai, anh cũng nhìn lại tôi. Tôi không biết nói gì và đang chờ đợi. Còn anh hai dường như là không biết bắt đầu từ đâu nên vẫn im lặng. Hai chúng tôi nhìn nhau rất lâu. Tôi thậm chí còn nghi ngờ, anh trai tôi không hề biết cái gọi là sự thật mà cô Hanaka định tiết lộ, đơn giản là anh chỉ muốn đuổi khéo cô ấy đi.
Lại một khoảng thời gian trôi qua. Anh bước lại gần tôi hơn, ngồi xuống, vươn tay vén vài sợi mai dính trên trán tôi sang một bên, cười buồn nói:
- Anh đáng ra không nên được sinh ra, không nên chút nào.
Tôi mím môi. Khó hiểu.
- Emi,