Chap 26: Đừng vì cô đơn mà nắm vội một bàn tay
Bằng một cách nhanh chóng, nước bắt đầu xộc vào mũi, tai, mắt, miệng tôi. Hai tay tôi chới với, chân đạp loạn xạ.
Cái trũng nước này được tạo nên từ một cái thác nhỏ nhưng khá dốc, nước chảy khá mạnh và hiển nhiên là sức nước tạo nên một vùng xoáy có khả năng cuốn lấy mọi thứ. Với những con vịt cạn như tôi, rơi vào chỗ nước mà chân không chạm đáy thì đã là nguy hiểm, bị cuốn vào nước xoáy lại càng nguy hiểm hơn. Tôi cố trồi người lên, cố tìm kiếm một vách đá nào đó để bám vào nhưng vô dụng. Tôi thật sự hoảng loạn, quẫy đạp như một con cá bị bắt vào trong chậu. Hiển nhiên, điều đó càng khiến tôi mất sức. Tôi mở miệng muốn kêu cứu nhưng lại khiến nước tạo cơ hội tuồn vào. Tôi thật sự không rõ mình đã uống bao nhiêu nước nữa.
Tôi là một người nhát gan cho nên tôi rất sợ chết, bằng chứng là dù cuộc đời tôi đen tối đến như vậy tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chấm dứt mạng sống của mình. Nghe có vẻ thật mỉa mai khi là một pháp sư nhưng tôi lại có cảm giác đó, một chút anh dũng, kiên cường của pháp sư tôi cũng không có.
Tôi bỗng nhiên nhớ đến ba mẹ, nhớ đến anh trai, đến gia đình tôi rồi bất giác tưởng tượng cái viễn cảnh trong đám tang của chính mình, người thân của tôi sẽ có thái độ như thế nào. Ba mẹ trút đi được gánh nặng còn anh hai sẽ bớt xấu mặt chăng? Liệu họ có khóc, có buồn vì tôi không?
Còn Kenshin và Raito, hai người họ là một chứ? Tôi sẽ chết mà vĩnh viễn cũng không biết được sự thật sao?
Tôi buông thõng chân tay, hoàn toàn thả lỏng để mặc cho nước nhấn chìm. Tôi tuyệt vọng rồi.
Đã là một sinh mệnh thì sẽ có một lúc nào đấy chết đi nhưng có nằm mơ tôi cũng không ngờ cho đến khi chết tôi vẫn cứ cô độc như vậy. Nước tháng 4 vẫn còn lạnh, tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể đều tê tái và ánh sáng mong manh của những tia nắng đầu xuân cũng dần biến mất sau màn nước âm u.
Trước khi mất đi toàn bộ lí trí, tôi cảm cảm nhận được có ai đó bắt lấy lấy tôi, bế tôi ra khỏi trũng nước. Bàn tay thật lạnh, là của Kenshin sao?
————————
Xung quanh tôi hẩu như đều là một màu đen. Ở giữa cái nền đen đáng sợ ấy là một thân hình mảnh mai trong bộ váy trắng đang ngồi lơ lửng giữa không trung, hiển nhiên đó chính là Ime. Ime, cô ta không còn bị trói buộc bởi một sợi dây xích nào nữa, giờ đây cô ta hoàn toàn có thể lộng hành trong tâm chí của tôi, chỉ thiếu mỗi việc trở thành tôi nữa thôi. Mà tôi, nửa linh hồn chân chính của cơ thể này lại bị hai cái gông siết chặt hai chân, chặt đến nỗi mắt cá chân đau nhói.
Ime nhìn tôi rồi hạ dần độ cao, áp mặt vào lớp phê lê ngăn cách, thì thào:
- Lâu lắm không gặp, Emi!
Cho dù thế nào tôi cũng không thể thân thiện được với nửa linh hồn giống như bóng ma kia, cho dù vốn dĩ cô ta và tôi là một. Cho nên tôi lựa chọn im lặng.
Ime híp mắt, cười ngọt ngào:
- Emi, cô vẫn còn sót lại chút tự chủ. Nhưng mà không sao, tôi sẽ mở to mắt nhìn cô hoàn toàn bị xiềng xích và chỉ có thể bất lực nhìn mà không thể hành động.
Tôi hoang mang.
- Nhìn đi, tôi giờ đã hoàn toàn tự do, nửa cánh cửa sức mạnh cũng đã được tôi mở rồi. Nhưng hãy yên tâm, tôi không vội đâu, tôi hoàn toàn có thể chờ mà!
- Cô đang lảm nhảm gì thế? – Tôi sợ hãi lùi dần về phía sau, cố tránh đi ánh mắt ma quỷ của Ime.
- Hahaha! – Ime lùi ra sau cười to, khuôn mặt đầy tự mãn: Cô không cần phải hiểu, chỉ là dù sao tôi cũng có chút thương hại cô, tôi chỉ muốn nhắc, đừng vì cô đơn mà nắm vội một bàn tay.
- Cô đang ám chỉ điều gì? – Tôi khó hiểu.
Ime nheo mắt, cười ẩn ý nhưng không trả lời.
Sau đó tất cả mọi thứ lại chìm vào bóng tối.
———————
- Emi!
Có người đang gọi tôi.
- Emi!
Từ trong cơn mê màng, tôi cố mở mắt. Một màu hồng phần của hoa anh đào nhanh chóng lấp đầy con ngươi của tôi. Tôi khó khăn ngồi dậy, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy trên người mình có phủ áo khoác, là chiếc áo khoác có mũ của Kenshin. Theo bản năng, tôi quay đầu và hiển nhiên là đang có một người ngồi bên cạnh tôi. Người đó là Raito!
- Đã mù đường lại còn chạy loạn, nếu không phải tôi lo lắng quay lại có phải bạn đã mất mạng rồi không? – Người bên cạnh tôi lên tiếng, giọng nói nhàn nhạt, không có sự lo lắng.
- Nói như vậy…bạn thừa nhận, Kenshin và bạn là một, phải không? – Giọng tôi run run.
Raito có chút trầm mặc sau đó nhẹ “Uk” một tiếng.
Tôi lặng người rồi đột ngột bật dậy, hất phắng chiếc áo choàng đen sang một bên rồi thẳng tay đấm thùm thụp vào ngực Raito:
- Đồ tồi tệ, sao bạn có thể nói dối mình? – Tôi dùng sức nắm lấy cổ áo Raito, lay mạnh: Bạn đang trêu đùa mình sao? Làm như vậy thì được cái gì chứ?
Tôi nghe thấy tiếng Raito thở hắt nhưng không thấy cậu ta phản kháng tôi. Cậu ta cứ để mặc cho tôi đánh đấm mà không biện minh chút nào. Nhưng mà cậu ta càng hạ mình như thế, dửng dưng như thế tôi lại càng cảm thấy phẫn nộ. Tôi thật sự không hiểu cậu ta làm như thế để làm gì. Một mặt cậu ta tỏ