Chap 29: Lời hứa lá đỏ
Kenshin im lặng, không từ chối cái ôm của tôi. Nhưng tôi lại đột nhiên sợ hãi. Cậu ấy ở trong vòng tay tôi, tôi ôm chặt cậu ấy nhưng tôi không cảm nhận được cái gì gọi là sự ấm áp cả.
Tôi không biết gì về tình yêu, nhưng tôi biết cái ôm của ba mẹ tôi không giống thế. Mẹ tôi nói bà luôn cảm nhận được sự ấm áp, tình yêu của ba qua mỗi cái ôm và khi ấy, bà sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, bởi vì cho dù trời đất có chao đảo, ba luôn ở cạnh bà.
Thế nhưng cái cảm xúc đó không xuất hiện khi tôi ôm Kenshin, càng ôm chặt, tôi càng cảm thấy lạnh lẽo, tưởng chừng như cậu ấy dần tuột khỏi vòng tay tôi vậy. Nó làm tôi liên tưởng đến cảm giác vốc lấy một nắm cát, càng giữ chặt lại càng trôi đi hoặc như cố bắt lấy một cơn gió, tưởng chừng đã chạm đến nó, nhưng đến khi siết lại mới nhận ra là mình ngu ngốc khi cố ôm lấy thứ gọi là hư vô.
Bất giác vòng tay tôi càng thêm siết chặt, nhưng trái tim kiên quyết phủ nhận suy nghĩ của lí trí.
- Vậy làm thế nào mà ba tôi không phát hiện ra kết giới bị phá? – Giọng tôi run run
- Tôi cố tạo lại!
- Rất tốn linh lực, lại dễ nội thương! – Tôi lo lắng.
- Không…- Giọng Kenshin lạnh lùng nhưng rất nhanh ấm áp trở lại: Đang lo lắng cho tôi sao, Emi?
- Tôi đưa huyết xác nhận cho cậu, đừng mất công nữa!
Tôi nhắm mắt, cố lấy lại sự bình tĩnh rồi mở ngăn kéo lấy ra con dao dọc giấy mà cắt một đường nhỏ trên ngón tay. Máu từ vết thương rỉ ra, tôi nắn bóp, cho nó nhỏ xuống chiếc nhẫn trên ngón trỏ của Kenshin.Từ giờ, cậu ấy có thể vào đây dưới danh nghĩa là tôi mà không bị kết giới đào thải.
Tôi mỉm cười, ngước nhìn Kenshin. Cậu ấy đang chau mày, nhìn cái nhẫn đen trên tay.
Trong vài giây ngắn ngủi, đôi đồng từ của Kenshin như càng thêm tối, thêm lạnh. Biểu cảm trong ánh mắt rất chán ghét và một thứ gì đó tôi không biết tên.
Phải, là chán ghét. Biểu cảm chân thực đầu tiên của Kenshin mà tôi đoán được là chán ghét.
Lòng tôi…se lại…
——————————–
Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã sang thu. Mùa thu, mùa của những cơn gió thổi mơn man và bầu trời xanh ngắt.
Trong khuôn viên trường và khu rừng, lá phong bừng đỏ, tán phong rộng, mặt đất như những đám mây đỏ khi trời chiều, nắng dần tắt. Vài cơn gió thoảng qua cũng đủ ngàn lá xôn xao, rừng thêm sinh động, bồi hồi. Rồi khi gặp cơn gió mạnh, lớp lớp những chiếc lá mỏng manh lìa cành, lả lướt rơi như muôn ngàn cánh bươm bướm.
Có điều tôi không có tâm trạng ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt vời ấy. Hôm nay là chủ nhật và tôi nhận được điện thoại của anh hai mà về thăm ba.
Đúng vậy, là thăm ba tôi. Ông đã bị ốm từ mùa xuân đến giờ mà không có sự suy giảm. Nguyên nhân của căn bệnh, tôi không rõ. Chỉ biết ba tôi đột ngột trở nên suy yếu, linh lực giảm và lên cơn đau mỗi ngày. Cả gia đình đều vì chuyện này mà lo lắng.
Vừa bước chân vào nhà, tôi đã nghe thấy tiếng rơi vỡ loảng xoảng, tiếng mẹ lo lắng và tiếng bước chân của anh hai chạy từ trên lầu chạy xuống. Tôi biết, ba lại lên cơn đau.
Trong vài tháng nay, tôi đã nhìn thấy sự thống khổ của ba mà trước nay tôi chưa từng bắt gặp. Ông co gập người, bàn tay siết chặt và mồ hôi ứa đầy trên trán. Không hiểu do tôi quá vô tâm hay ba tôi là một người đàn ông quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi từ nhỏ đến lớn tôi đều nghĩ ba là một người hùng trong mọi trường hợp, một người đàn ông thép. Thế nên đối với sự thay đổi của ông, tôi cảm thấy không thể thích ứng.
Cúi người, tôi nhặt những mảnh vỡ của chiếc cốc thuỷ tinh, lâu lâu lén lún liếc nhìn mẹ đang lau mồ hôi cho ba và anh hai đang giúp ba điều hòa linh lực. Tôi cũng không hiểu sao tôi lại lén lút nữa, trong thâm tôi cứ có cảm giác ba như vậy là vì tôi. Thật nực cười đúng không? Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại tự cảm thấy có lỗi như vậy nữa. Và tôi thật sự thấy chột dạ khi đôi lần bắt gặp cái nhìn chằm chằm của anh hai.
Khi ba cảm thấy tốt hơn, mẹ mới trở lại bếp, tôi thoáng thấy mi mẹ ươn ướt và ánh mắt bà có vài giây dừng lại trên người tôi.
Tôi cúi đầu, trốn tránh cái nhìn của mẹ và giả như là đang rót một cốc nước cho ba. Bầu không khí trong nhà có vẻ nặng nề.
- Emi, dạo này con có gặp ai lạ không? – Ba tôi hỏi bằng cái giọng khàn khàn.
Câu hỏi thật lạ và dĩ nhiên là tôi lắc đầu. Tôi chẳng gặp và quen ai là người lạ cả.
- Vậy, có bị thương không? – Ba tôi tiếp tục hỏi.
Tôi nghĩ nghĩ và tiếp tục lắc đầu.
Ba tôi mệt mỏi gật đầu, ra hiểu cho anh hai đỡ mình về phòng. Tôi nhìn theo, khó hiểu.
Một lúc sau, anh hai từ phòng ngủ của ba mẹ đi ra. Anh nhìn ngó xung quanh như chắc chắn là mẹ sẽ không ở gần rồi mới lến tiếng:
- Emi, ba không phải mắc bệnh bình thường!
Tôi ngạc nhiên.
- Ba là bị yểm bùa, một loại bùa chỉ có người tạo mới có thể giải của Pháp sư bóng tối! – Giọng anh lạnh lùng.
- Không thể nào, thuật yểm bùa đó nhất định phải có máu của người cần yểm, mà ba thì…-