Vì bị tên khốn không quen biết đó chọc tức nên bây giờ dù cố thế nào tôi cũng không thể tập trung gặm sách được nên đành hậm hực về phòng nghiên cứu “ma trận”. Nếu không phục thù tôi không phải là tôi.
Căn phòng nhỏ hiện ra dưới ánh nắng chiều và ….một mùi khét nồng nặc. Tưởng có cháy nhà tôi đã vội xách xô nước gần chậu cây cảnh xông vào và đập vào mắt tôi là cái chảo có chứa ít dầu ăn bị khét lẹt, bên cạnh là Akêmi với con dao trong tay, cô nàng đang ra sức chặt chém một con cá, thế nhưng chẳng chúng phát nào. Con cá sợ chết vẫn cứ giãy đành đạch và sắp sửa nhảy xuống sàn nhưng ngay lúc đó…..
“Chạnh”
Đầu con cá đã phải nói lời tạm biệt với cái thân vì con dao trong tay …tôi. Bởi vì ngay thời điểm con cá sắp nhảy xuống sàn tôi đã ném phăng cái xô ra ngoài, nhanh nhẹn vớ lấy can dao gần nhất và…..trật tự mổ cá mà tôi được học đã đảo lộn hoàn toàn. Đây gọi là giật thớt chặt cá!
Ở bên cạnh, Akêmi nuốt nước bọt cái ực, có thể vì “dao đạo” của tôi làm cô ấy choáng. Biết làm sao được, hiện tại tôi đang rất tức mà.
- Bạn làm sao vậy? – Như nhận ra sự khác thường,
Akêmi rụt rè hỏi.
- Gặp phải một tên điên vừa trốn trại. Mình hận không thể lột da hắn
- Á, biết rồi. Hắn ở đây là con trai phải không?
Tôi liếc Akêmi đầy bực tức kèm theo một thông điệp như kiểu: “bạn mà nói nữa thì bạn sẽ giống con cá kia đấy!”.
Và Akêmi là bạn thân của tôi nên cô ấy hoàn toàn hiểu những gì tôi nghĩ thế nên không phát ra câu nói nào nữa, chỉ tiếp tục loay hoay với con cá và cái chảo.
Tôi hậm hực kéo ghế ra ngồi và liên tiếp rót nước uống. Tôi có tật uống nước mỗi khi tôi cảm thấy bản thân mình không ổn, đại khái như mệt mỏi, chán nản, uất ức và tức giận. Nói là uống nước thì không đúng lắm, phải nói là tu mới đúng. Vì mỗi lần như thế bụng tôi lại căng đầy nước. Mẹ tôi nói đây là thói quen xấu nhưng tôi không thể nào sửa được, thế nên đành mặc kệ vậy.
-Thật tò mò đấy, ai có thể làm bạn tức giận cơ chứ?- Akêmi tìm cách gợi chuyện. Có lẽ cô nàng nghĩ tôi đã dập được lửa.
Tôi bĩu môi. Chẳng nhẽ tôi lại nói là đó là một tên con trai có phong thái của anh họ tôi, có đôi mắt ranh mãnh của anh tôi và điệu cười lạnh gáy của ba tôi à? Câu trả lời là No, never. Mà sao tôi có thể nghĩ hắn giống những người tôi yêu quý nhỉ? Tôi điên rồi!
Không