Chap 39: Không biết đặt tên là gì
- Thì ra đó là kế hoạch của Công tước!
Giọng nói phát ra khiến tay giật mình. Ta đứng dậy, xoay người:
- Ke…Sonozako?
Đáp lại thái độ kinh ngạc của ta là sự ung dung của hắn. Đôi mắt đen ta căm ghét nhìn thẳng vào ta như đang cố tìm ra điều gì đó.
Ta cười mỉa, nói:
- Tại sao ngươi lại có mặt ở đây?
- Không có mặt ở đây làm sao tôi biết kế hoạch của công tước chứ? – Kenshin nhàn nhạt đáp.
- Vậy, biết rồi thì người định làm gì? – Ta đứng dậy, kiêu ngạo ngẩng đầu.
Kenshin giữ im lặng, ta cũng im lặng. Bên tai chúng ta là tiếng nguyền rủa không ngớt của lũ tử tù. Nhưng chúng chả có tác động gì đến ta và Kenshin cả. Dường như ta chỉ để ý đến đôi mắt đen mù mịt kia và hắn chỉ bị làm chú ý bởi sự đối địch của ta.
Phiền chán, ta bỏ đi, lướt qua hắn mà không mảy may lộ một cảm xúc.
Đột nhiên, hắn hỏi:
- Trước đây công tước cao ngang tôi?
Ta giật mình. Vì quá tự tin bởi khuôn mặt giống hệt anh trai, ta đã không dùng thuốc giả nhân.
- Trước giờ Công tước rất lãnh đạm, lí do gì người lại quan tâm đến lũ phản loạn thế?
- Ta trước đây đã quá vô dụng, không thể bảo vệ được em gái mình! – Ta dừng lại, ngay sau lưng hắn.
- Cho nên… – Kenshin kéo dài âm điệu: Người muốn trả thù ta?
- Ngươi cho là vậy cũng được! – Ta cười cười, khiêu khích.
- Vậy sao? – Hắn hỏi ta mà cũng như hỏi chính bản thân hắn, ta nghe như câu hỏi đó có lẫn tiếng thở dài.
- Ngươi đang hy vọng gì vậy? – Ta hỏi.
Đúng vậy, hắn đang hy vọng điều gì? Hy vọng điều gì mà hỏi quanh co, lòng vòng như vậy. Ta có chút bực mình vì không thể đoán được suy nghĩ trong đầu hắn. Bực mình vì hơi thở của hắn đang luẩn quẩn xung quanh ta. Thật ghê tởm! Ghê tởm hơn cả ánh nhìn căm phẫn của lũ tử tù.
Đương nhiên Kenshin không trả lời, mà ta cũng không chờ đợi câu trả lời của hắn. Bỏ mặc hắn một mình trong phòng giam, ta nhấc chân rời khỏi căn phòng gian ngập trong mùi mốc và hơi thở của những kẻ ta căm ghét
——————-
Hôm nay tuyết rơi, mặt đất dần được phủ bởi một màu trắng xóa. Đạp lên trên tuyết, ta nhún chân