Chap 48: Khoảng thời gian cuối cùng
- Ime…
- Ime…
Trong bóng tối, âm thanh nhẹ nhàng như tiếng ru vang lên ngày một rõ rệt. Theo tiếng gọi ấy, ta bước đến, chầm chậm. Ta không sợ hãi bơi vì âm thanh của giọng nói ấy giống ta lắm! Giống, bởi vì chúng là một. Và hiển nhiên, người cất tiếng gọi ấy là con người khác của ta, Emi.
- Emi, đáng ra giớ này em nên tỉnh lại rồi chứ?
Còn chưa hiểu gì về cuộc chạm mặt với Emi thì một giọng nói mang theo sự lo lắng rõ rệt vọng đến. Giọng nói này…
- Ime! – Emi tiến sát đến bức tướng trong suốt, lên tiếng: Chúng ta hãy cố giữ sự bình tĩnh đến phút cuối cùng nhé!
Ta khó hiểu, bỏ quagiọng nói quen thuộc mà xa lạ vừa vọng đến để suy nghĩ về những gì Emi nói.
Bình tĩnh?
Đến phút cuối cùng?
Trong khi ta suy nghĩ còn đang suy nghĩ thì “ta” trước mặt nhẹ nhàng nở một nụ cười, một nụ cười thanh thản nhưng man mác buồn, một nụ cười đầy mâu thuẫn!
Nụ cười ấy khiến ta bất chợt nhớ đến ngày xưa, cái ngày mà ta còn ở trong này. Có lẽ ngày ấy, đối với Emi mà nói, ta cũng khó hiểu hệt như ta đang cảm thấy Emi khó hiểu bây giờ đúng không?
Nhưng khó hiểu không phải là không có suy đoán.
Những linh hồn có ý thức trong nơi trú ẩn của linh hồn hiểu rõ tình hình cua cơ thể hơn bất kì ai – kể cả linh hồn đang làm chủ cơ thể. Có thể hình dung điều này một cách đơn giản rằng: Emi hiện giờ biết rõ tình hình của cơ thể này, ví như nó ra sao, mạnh hay suy nhược, có thể chịu được kích thích gì và không thể chịu được gì,…
Tất nhiên đây không phải trọng tâm của suy đoán. Điều mà ta quan tâm là nụ cười và câu nói đầy ngụ ý ban nãy.
Đến phút cuối cùng?
Nó làm ta liên tưởng đến cái chết. Rồi cũng vì sự liên tưởng đó mà trở nên bần thần.
Chết ư? Không thể nào!
Emi không cười nữa, cũng không có lời nào được thốt ra từ đôi môi nhợt nhạt ấy. Ta nhìn Emi, đánh giá.
Không còn sợi xích tự phong ấn, cách cửa được hé ra trong ảo ảnh ta bắt gặp khi giao chiến cũng đã khép kín. Bây giờ, ta không những chưa có câu trả lời xác đáng mà còn vơ được một đống câu hỏi khác.
Ta muốn hỏi, Emi nói vậy là ý gì. Nhưng trước khi ta kịp lên tiếng, không gian xung quanh dần sáng, hình bóng của người trước mắt dần trở nên nhạt nhòa, ta chỉ kịp nhìn thấy nét mặt không biểu cảm của Emi, đôi mắt cụp xuống và con ngươi màu hổ phách bị giấu dưới hàng mi dài và rồi tất cả tan tiến tựa như một ảo ảnh nơi xa mạc.
Ta rốt cuộc cũng mở được đôi mắt nặng trĩu để đón những tia sáng mặt trời rọi vào qua cửa sổ. Và cũng nhờ những tia sáng ấy mà ta đã kịp đẩy đi cái ỹ nghĩ rằng ta đã gặp phải oan hồn.
Một chàng trai tóc đen cps khuôn mặt giống hệt ta đang ngồi trên giường. Đôi mắt đẹp màu hổ phách mang theo sự dịu dàng hướng về phía ta, không chớp.
Người và nắng rất hòa hợp, rất đẹp. Chỉ là ta rất thắc mắc, đáng lẽ ra người ngôi đây đã chết rồi chứ. Dù từng nghi ngờ về sự tồn tại của người này trên cõi đời nhưng ta vẫn không thể nào hoàn toàn tin được.
- Ryan?! – Ta thì thào gọi, sợ âm thanh của mình có thể làm đánh động đến hình bóng kia. Đôi môi khô nứt ngoài hai tiếng đơn giản đó ra, cũng tuyệt không thốt ra thêm được lời nào.
- Ừ! – Người ngồi trước mặt ta nhẹ nhàng đáp lời, vươn một bàn tay lên mái tóc ta, khẽ vuốt.
Tình cảnh này làm ta nhớ đến nhiều năm, nhiều năm về trước. Khi ba mẹ còn đang trong chuyến từ thiện, khi chúng ta còn chưa có khái niệm về huyệt phát, khi ấy cũng giống như lúc nay: trời sáng nhưng không còn sớm, Ryan ngồi bên giường, đưa tay xoa đầu Emi, còn Emi thì nở một nụ cười tươi, không chút tạp chất. Nếu có khác chăng thì có lẽ chỉ khác ở nụ cười ấy, ta của ngày xưa cười một nụ cười thanh khiết thế nào thì ta của bây giờ nụ cười gượng gạo của ta trái ngược như thế. Và đột nhien ta cảm nhận được hai má của ta ướt đẩm. Ta không rõ cảm xúc của bản thân, chỉ biết ngơ ngác đưa tay chạm vào gò