Chuyện Tình Tay Ba Giữa Hai Chàng Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Ngổ Ngáo

Chuyện Tình Tay Ba Giữa Hai Chàng Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Ngổ Ngáo


trước sau

Thế rồi tôi phóng xe về nhà ngay . Đang đi trên con đường dài và đẹp , 2 hàng cây xu xuê tỏa bóng mát xuống đường . Tôi nhắm mắt hít thở nhẹ nhàng , cảm nhận thấy không khí trong lành và sảng khoái
UỲNH
Ôi ! Đang tung hứng lơ lửng trên trời cao thì hậu quả là đâm vào 1 chiếc ô tô . Ôi ! Chả biết mình có lên trời cao thật không nữa ( Tác giả : Mình lên trời hay không lại còn không biết )
Đó là 1 chiếc xe BMW và người lái chiếc xe đó vẫn hờ hững ngồi trong xe còn tôi thì ngã chỏng quèo ở trước mui xe. Máu......chả ra từ đầu ( thực ra là từ trán ) tay chân xước xát cũng khá nhiều
-----------------Mở mắt ------------------
Tường trắng , giường trắng , chăn gồi trắng đập ngay vào mắt tôi . Và cũng đập ngay vào mắt tôi là bản mặt của cái tên trời đánh Thái Minh . Giật mình , tôi vồ người lên và chuẩn bị hôn đất thì :
- A!!!! A ! A ! Đồ dê xồm , đồ biến thái hạng nặng . AAAAAAAAAAAAAA ( Tôi lấy dũng khí để hét )
( Khi tôi chuẩn bị úp mặt xuống đất thì tự nhiên có 1 bàn tay đỡ lấy tôi . Trúng vùng nhạy cảm mới chết )
Mặt tên Thái Minh cũn đỏ không kém gì tôi . Thấy tôi hét như vừa nhìn thấy ma . Thái Minh biết là mình không may vừa gây ra chuyện tày trời , hắn bỏ tay ra và..........tôi lại được ôm đất mẹ thân yêu
Uỳnh phát nữa ! Quả này chắc đầu tôi toác mất

- Ối ! Bớ làng nước ơi ! Có tên biến thái định dê xồm người ta rồi giết người diệt khẩu này
IM LẶNG . Hắn không trả lời
Ôi ! Tôi định đứng dậy nhưng người không thể nhúc nhích được . Người tôi bây gờ đau ê ẩm . Máu ở trán cũng bắt đầu gỉ ra . Thấy thế tên Thái Minh liền lặng lẽ đi tới bế tôi lên nhẹ nhàng và đặt vào giường bệnh . cầm chiếc điện toại bàn nhấn 1 cái liền có 1 người bác sĩ và 1 cô y tá bước vào
- Thưa cậu chủ . Cậu chủ để tôi
Không nói gì , hắn tránh sang 1 bên và họ bắt đầu nhiệm vụ thay băng và khám cho tôi
- Thưa cậu chủ ! Tiểu thư đây không bị ảnh hưởng gì đến đầu , chỉ xây sát nhẹ . Riêng chân thì bị gãy xương cần bó bột trong 1 thời gian
- Hức.....hức.....hức...! Huhuhuhu ( Tôi khóc to ơi là to . khóc như chưa bao giờ được khóc )
- Câm ! ( hắn gàn giọng 1 tiếng tôi ngừng hẳn luôn )
- .....hức.....hức ( vẫn còn tiếng nấc )
-..............
- Giờ tôi phải làm sao bậy giờ ? Tôi không còn chân để đi học nữa.....huhu
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm
( Ồ YEAH ! Phải nhân lúc này ăn vạ hắn mới được )
- Chịu trách nhiềm ? hức hức...... với tôi và bố mẹ tôi đấy . Mẹ tôi phải mang thai tôi 9 tháng 10 ngày bao vất vả . 15 năm nuôi tôi lớn ngần này . Bây giờ anh đang làm tốn công tốn sức bố mẹ tôi đấy . Mặc xác anh . Hanh phải chịu trách nhiệm hơi năng đấy . Anh có làm được không ?
- Cô nghĩ tôi là ai ??
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ai thì tự biết ! @_@
- Cô......
- CÂM ( 1 tiếng nói lại vang lên làm vỡ khoảng không " im lặng " - tên Thái MInh bước vào )
- Không phải chuyện của anh !! Mà tôi có mồm tôi phải nói chớ ! Anh có quyền gì ( Tôi gân cổ lên cãi hắn ) ............... HỪ ( tôi "hừ " một tiếng rồi không nói gì thêm )
- Ra ngoài ( Tên Thái MInh nói với tên lại mặt ban nãy )
- Dạ vâng ! ( tên đó cúi đầu chào và đi ra ngoài )
- Thái Minh này ! Cái tên " lịch sự " vừa nãy là ai thế ??
- Là ai cô không cần biết ( hắn nói kèm với khuôn mặt lạnh hơn tiền )
- Ọc .....ọc .......( bụng tôi đang reo chuông báo hiệu )
" Không biết mấy giờ rồi mà bụng mình phản đối sớm thế nhỉ ?? " ( tôi lẩm bẩm 1 mình rồi lấy tay mò mẫm chiếc phone iu quý - mắt tôi gần như lòi ra ngoài khi nhìn thấy đã gần 5 giờ sáng ) " Trời ơi ! Dạo này mình hay ngủ nhiều quá ! Thế thì còn đâu là vóc dáng nữa ......huhu " ( tôi đang than thở chợt ngừng lại vì nhận ra 1 điều gì đó khác lạ ) :
- Mà sao mới sáng sớm tinh mơ anh đã vào đây rồi ?
- Tôi sợ cô ăn vạ giữa chốn đông người thì bẽ mặt ( TÁC GIẢ : Trời !! nó nói đểu tóa )
- Tôi chả thèm ( Tôi bĩu môi 1 cái rõ dài )
- Không thèm ? Oke ( Rồi hắn quay người bước đi , chưa ước đi thì đạ bị tôi giữ tay lại )
- Ấy ......có

thèm mà ! Chắc tại anh nghe nhầm thôi !
- Nhầm ?? ( hắn nở 1 nụ cười đêu giả )
- Thôi mà ............. đàn ông con trai đã nói thì phải làm chứ " ( tôi cứ lay lay cái tay của Thái Minh )
- Bỏ tay ra !! ( hắn gằn giọng )
- Từ từ .......nhưng anh phải chịu trách nhiệm đấy ( tôi nói to tướng )
CẠCH !! Tôi chưa bỏ tay Thái Minh ra thì đã có tiếng mở cửa . 1 người con trai " hùng dũng " bước vào )
- ( Hắn nhếch mép cười nhưng trong thâm tâm hắn đang rất rối loạn ) -- Chịu trách nhiệm ?? ( Người con trai bước vào , không ai khác , chính là DƯƠNG )
Tôi đỏ mặt , bạn thử tưởng tượng xem : cảnh tượng của tôi bây giờ ra sao , tôi đoán không nhầm thì :" 1 người con gái hai tay " NẮM " lấy tay của chàng trai nói :"anh phải chịu trách nhiệm đấy...." và giống hệt cảnh hai người họ là đôi \' ngưu lang trúc nữ\' ( đó là những gì tôi tưởng tượng nên tôi liền bỏ tay ra và xua xua ) :
- Dương àk ! Chác bạn hiểu nhầm rồi ! Tôi với cả cái tên Thái Minh chẳng có quan hệ gì sất
- Hiểu lầm ? Hahaha !!!!
- Này ! Mi làm sao đấy hả ? Mi đến đây thăm tôi hay đến khám bệnh đấy hả ? ( tôi hỏi đểu )
- Thăm ?? cô xứng sao ?...
- Không xứng thì mi đến đây làm gì ? Hơ hơ ! QUÊ !!......( tôi chu dài mỏ nói chữ \' quê \' )
- Chẳng biết ai quê hơn ai.... đây là bệnh viện nhà tôi . ( tên Dương hất mặt vênh váo nói )
- Bệnh viện nhà tôi ? ( tên Thái Minh nói chen vào )
- Chả có nhẽ ..( Dương đáp lịa tên TháiMinh )
Thế rồi từ Dương và tôi đang " đấu khảu " và bây giờ thì chuyển sang 2 anh em nhà hắn . Tôi đã biết hết chuyện về mối quan hệ giữa hai anh em nhà hắn nên tôi chẳng nói gì . Mặc xác bọn hắn
- Xong " chưa " ( 1 hồi lâu im lặng đến con muỗi bay qua cũng nghe thấy tiếng vo ve nên tôi đành phá vỡ nó )......- Xong rồi thì mời các anh ra ngoài cho tôi " yên nghỉ " ( @-@)
- Không định đi học hay sao ? ( 2 anh em nhà hắn đi học thêm lớp huấn luyện đồng thanh hay sao mà suốt ngày ......)
- Cóa đi( tôi thở dài nẫu ruột ) Nhưng tôi phải đi măm sáng đã . ĐÓIIIIIII !
" Mà đi bằng niềm tin ak " tôi nghĩ nhưng vẫn lết cái thân xuống giường bệnh và không tài nào bước nổi
BỐP !BỐP ! ( 2 cái vỗ tay nhất loạt kêu lên của hai anh em nhà hắn ..........và.. lại 2 thằng được gọi là đàn em của tên Thái Minh và Dương ước vào và vừa đi vừa dùng mắt " chém " nhau )
- Dạ ! Để tôi đưa tiểu thư đi ( 2 tên đàn em lại học tập 2 cậu chủ nhà nó )
Hai thằng đan em này lại bắt đầu xung đột . Trời ơi ! Sao mình lại dính vào hai anh em nhà này vậy hở zời ??
Đang bực ơi là bực
Tự nhiên tên Thái Minh đứng dậy , tiến tới chỗ tôi và nhấc bổng người tôi lên , nhẹ nhàng bế tôi đi ra ngoài cửa . Tôi thì khỏi phải nói đến , mắt chữ A mồm chữ O , méo cả miệng vì ngạc nhiên )
Tôi đang đinh phản ứng thì tên Thái Minh chen ngay vào :
- Ngậm mồm vào và cứ yên nghỉ như thế này đi !! ( Hắn không nói thêm gì nữa mà vẫn bước đi )
- Ối ! Ối ! ( Tay tôi bị giữ lại và người giữ chính là Dương . Bằng những món võ khôn khéo của mình , Dương đã " dành " lại được tôi và bế thẳng quay về giường bệnh . Xong , Dương đứng chắn trước mặt ôi , hướng anh mắt viên đạn chết người về phía Thái Minh )
- MÀY DÁM ........ ( Thái Minh quát lớn )
- Sao tao không dám .... ( Dương đáp lại Thái Minh 1 cách lỗ mãng .. Oh my god ! Anh em uột gì mà mày với chả tao ghê thế )
BỐP ! BỐP ! HUỴCH ! HUỴCH !
2 anh em nhà này xông vào thanh toán nhau . Thấy thế , 2 tên đàn em cũng xông lên . Kinh khủng quá !
- DƯỜNG LẠI !!!!!!!!!!
Vẫn không dừng..........
- TÔI ĐÃ BẢO DỪNG NGAY LẠI CƠ MÀ ~~~ ( tôi giận dữ quat lớn )
Phù !!! Cuối cùng thì cũng dừng lại nhưng mới chỉ có dừng võ tay chứ không chịu dường " võ " mắt
- Thôi ! Thôi ! Tôi xin mấy người ! Mấy người cho tôi yên nghỉ đi . Thà cho tôi ngồi xe lăn còn hơn ngồi xem kịch oánh nhau miễn phí . không ai đưa tôi đi học hết . HÔM NAY NGHỈ HỌC . ( tÔI HÉT O )
- kHÔNG ĐƯỢC NGHỈ ( LẠI ĐIỆP KHÚC .....)
Thế rồi 2 anh em " dở hơi " này mỗi người giữ 1 tay tôi dìu tôi đi trên hành lang bệnh viện và tất nhiên là vừa đi vừa " chém " nhau bằng mắt ( T/g : thật là lợi hái quá --> ngưỡng mộ ) . Với tôi là vừa đi vừa hứng mấy ánh mắt ghen tị về phía mình . Xuống đến sảnh chính bệnh viện cũng không khá hơn lắm :
- Á Á Á Á Á Á Á Á Á ( tiếng hét của lũ con gái hám zai )
- Đẹp trai quá !!!!
- Anh đẹp trai ơiiii!
- Sao 2 anh lại đi cùng con nhỏ xấu xí thế kia nhỉ ? đáng nhẽ là mình mới đúng
..........................
- Anh đẹp trai i ! Em ở đây
.....................
Thế rồi cũng ra được đến ngoài cổng . Thoát nạn . Bây giờ trước mặt tôi là 1 chiếc BMW đen và 1 chiếc Lexux trắng
- Lên xe nào bây giờ ? ( tôi nghi vấn hỏi )
- Xe tôi ( tiếp tục rồi đấy ...........)
- Tôi lênnnnnnn...... ( tôi cố ý kéo dài giọng )
Hai tên đó đang " hồi hộp " đợi câu trả lời của tôi như kiểu đang xem truyền hình thì đến quản cáo :
- TAXI ( câu trả lời của tôi mang đầy tính nghệ thuật )
Rồi tôi bám ra đường bắt taxi . 1 chiếc Taxi đỗ ngay bên lề đường chỗ tôi đang chờ . Tôi vừa ngồi yên vị trên xe thì 2 tên " dở hơi " mở hai bên cửa vào ngồi cạnh tôi . Chưa kịp há miệng nói thì tên Thái Minh đã bảo bác tài xế đi . Tôi liền phản ứng ngay :
- Hai người lên đây làm gì ?
- Để đi ..... ( tiếp.......)
- Tôi biết là để đi nhưng.....
- CÂM ( tên Thái Minh lạnh lùng nói )
" Ô hay ! Cai tên này hay nhỉ . Mình còn chưa nói xong mà hắn đã chặn họng "
-Ơ.......
- CÂM ( lần này là tên Dương )
*" Oặc Oặc !! Hai tên này là cái gì của mình mà dám nói thế . Hai cái tên " cá hấp tên vung " này điên chắc " . Tôi nghĩ vậy và quyết định đuổi hai tên này xuống :
- E hèm ! Này 2 người ......
Tôi nói và quay sang tên Thái Minh . Hắn đăng quay bên ngoài cửa sổ . Rồi tôi lại quay sang Dương - hắn cũng quay ra ngoài cửa sổ . Trời ! Tôi đành quay lên trên vậy ( T/g : chả nhẽ quay ra đằng sau ) :
- Chật !!!! ( thực ra thì taxi có 2 chỗ dưới mà 3 người ngồi . 2 tên con trai thì to lực lưỡng rồi thêm con bé như tôi thì phải là quá chật )
Hiệu quả tức thì , cả hai tên quy lại đồng thanh nói :
- Tên kia ! Cút
Tên Thái Minh và tên Dương đang trong xe nên không oánh nhau được nên giở chiêu " võ mồm " rất lợi hại :
- tên kia ! Mày cút ! ( Thái Minh là người mở màn buổi " chào hỏi ")
- Mày cút xuống
- Tại sao tao phải cút !!??
- Thế tại sao tao phải cút ??!!
..................
Trận " võ mồm" mãi chưa kết thúc nên tôi định lên trên để trú mưa xuân , nhưng chưa kịp đứng dậy thì :
- Ngồi im !! ( 2 tên đó ra lệnh cho tôi )
Biết làm sao được . Tôi chắc rằng sẽ không thoát khỏi 2 tên đó nên tôi im lặng là vàng - chịu đựng 1 lúc thôi ! Không sao ( nhưng thực chất là rất có sao )
Vì từ bệnh viện đến trường khá xa nên đi khá lâu . 15 phút trôi qua........
Vì còn cái chân gãy mà ngồi như này thì không chịu đựngt hêm được nữa
- Ngồi xích ra 1 tí ( tôi khản khoản )
- Làm sao ? ( cả 2 đồng thanh )
- ĐAUUUUUUU

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện