Sau khi đổ nước ngọt vào đầy hai ly thủy tinh thì tôi cầm đem lên lầu.
Trong lúc sắp đặt chân lên cầu thang thì Trúc Linh đi từ trên lầu xuống thông qua cầu thang và nói với tôi:
- Này Ninh, cậu không cần đem lên lầu đâu.
Cậu để hai ly nước ở dưới bếp đi!
Tôi nghe vậy thì thắc mắc:
- Tại sao lại không đem vào phòng mình uống luôn cho tiện?
Trúc Linh nghe vậy thì liền từ chối:
- Thôi, mình thấy uống trong phòng cậu thì cảm thấy hơi kì.
Đem xuống dưới mình thấy có vẻ ổn hơn.
Tôi nghe vậy liền đề nghị với cô ấy:
- Thôi được, thay vì đem xuống phòng bếp thì mình đem vào phòng khách.
Sau đó tôi nhờ cô ấy:
- Trong lúc đó thì cậu xuống phòng bếp thấy hai bịch bánh mình mới để trên phòng ăn rồi đem vào phòng khách luôn đi!
Trúc Linh nghe xong liền đáp ứng:
- Ừ, mình sẽ xuống phòng bếp đi lấy hai bịch bánh ngay.
Sau đó, tôi cầm hai ly nước ngọt xuống dưới phòng khách.
Khi xuống tới phòng khách rồi thì tôi cầm lấy đồ điều khiển mở cái tivi ra rồi bấm vào kênh có chiếu thời sự để ngóng có tin gì nóng không.
Vừa chuyển kênh xong thì giọng nói của Trúc Linh vang lên:
- Này Ninh, mình mang theo hai bịch rồi nè.
Sau khi nghe xong thì tôi tiến đến chỗ Trúc Linh rồi cầm lấy một bịch bánh mà cô ấy đưa cho.
Sau đó, cả hai ngồi trên cái ghế sofa và đều mở bịch bánh ra ăn.
Một lúc sau, tôi ăn được một nữa số bánh trong bịch bánh thì đột nhiên nghe thấy có tiếng xe máy rất quen thuộc, không lâu sau thì tôi đoán được đây là xe của ba tôi thì liền nói với cô ấy:
- Ba mẹ mình đi chợ về rồi, mình ra ngoài tiếp họ đây.
Trúc Linh nghe xong với thì liền đề nghị tôi:
- Này Ninh, để mình ra ngoài tiếp giùm một tay luôn cho!
Tôi liền lập tức chấp nhận lời đề nghị giúp đỡ của cô ấy:
- Ừ, vậy phiền cậu rồi.
Sau đó, tôi cùng với cô ấy đi ra ngoài giúp ba mẹ tôi.
Khi mà thấy Trúc Linh, mẹ tôi liền chào hỏi:
- Trúc Linh, con mới đến chơi hả?
Trúc Linh nghe xong liền lắc đầu giải thích:
- Dạ không, con đến được hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Sau đó, mẹ tôi híp mắt lại nhìn bộ đồ Trúc Linh đang mặc và hỏi:
- Này Trúc Linh, sao hôm nay con lại diện đồ đẹp như vậy? Hay là, con đến đây để ra mắt nhà chồng tương lai của con.
Trúc Linh sau khi nghe vậy bỗng nhiên hai cái gò má đỏ chót cả lên như lá cờ đảng.
Sau đó Trúc Linh định đính chính lại thì mẹ tôi cười nói:
- Nãy giờ cô chỉ giỡn với con một chút thôi, con đừng có để tâm.
Khi nghe xong lời nói xác định của mẹ tôi, tôi quay sang Trúc Linh thì thấy cô ấy có vẻ như là đang thở phào nhẹ nhõm, khiến trong khoáng chốc trong tôi sắp lóe lên một nguồn suy nghĩ phần tích nào đó thì mẹ tôi gọi:
- Này Lê Ninh, con mau phụ giúp mẹ một tay đi!
Tôi liền nhanh chóng đáp lại:
- Vâng! Con giúp mẹ ngay đây.
Sau đó, tôi liền ra xe máy giúp ba và mẹ đem mấy bọc nguyên, nhiên liệu phục vụ cho việc buôn bán chiều nay đem vào.
Còn Trúc Linh thì thấy vậy cũng liền ra giúp đem tiếp vài ba bọc đem vào phòng bếp.
Khi đem hết đống đồ vào phòng bếp, tôi hỏi mẹ như mọi khi:
- Mẹ ơi, bữa trưa này mình làm món gì ăn vậy?
Mẹ tôi nghe xong câu hỏi của tôi liền trả lời:
- Bữa trưa này mình sẽ làm món tép rang thịt ba rọi với canh khoai tím.
Sau khi vừa nói dứt lời xong.
Mẹ tôi quay sang Trúc Linh và hỏi:
- Này Trúc Linh, con có muốn ăn trưa ở nhà cô không?
Trúc Linh nghe xong liền gật đầu đồng ý.
Sau đó mẹ tôi lại nói tiếp:
- Vậy con mau giúp cô làm bữa ăn này đi!
Sau đó, Trúc Linh cùng với mẹ tôi nấu ăn cùng nhau.
Còn tôi, thì không hiểu tại sao lại bị mẹ đuổi ra ngoài nhà bếp.
Điều đó khiến cho tôi khắc mắc rằng ai mới là con ruột của mẹ đây?
Thế là tôi đành phải ra phòng khách ngồi chờ.
Một lúc sau, con Ngọc đến tìm tôi và hỏi:
- Này anh hai, anh có thấy chị Trúc Linh ở đâu không?
Tôi nghe xong câu hỏi liền trả lời:
- Chị Trúc Linh đang cùng mẹ làm bữa trưa ở dưới bếp đấy.
Ngọc nghe xong câu trả lời thì đột nhiên nở một nụ cười nham hiểm, làm cho tôi cảm thấy có điều gì không ổn sẽ xảy ra.
Đúng như dự đoán, nó nói một câu chọc trúng tim đen của tôi:
- Thì, chị vợ tương lai xuống bếp nấu ăn cùng mẹ là chuyện bình thường ấy mà! Phải không anh hai?
Tôi nghe xong thì liền cảm thấy mắc cỡ, rồi lập tức phản bác:
- Cái con này,...
Thế nhưng, tôi chưa kịp nói xong thì Như Ngọc lại xen vào nói tiếp:
- Chẳng lẽ em nói không đúng hả? Với lại anh yêu chị Trúc Linh thật lòng cơ mà.
Thế nên, anh không cần phải ngại về chuyện này như vậy đâu! Nếu không, thì sau này việc nắm tay nhau anh còn không dám, thì làm sao mà nói đến chuyện kết hôn.
Thế là con Ngọc lôi hết trong đầu ra toàn những lí lẽ sặc mùi phim tình cảm, khiến cho tôii đây muốn điên tiết cả lên.
Thử hỏi xem chuyện tình cảm của mình bị người khác lôi ra nói huyên thuyên hoài thì ai chả bực bội cơ chứ? Thú thật là nếu tôi mà là ông Nguyễn Hữu Đa, thì tôi đã đấm cho nó thêm mấy phát mà không chần chừ gì.
Thế nhưng may cho nó thay, hiện giờ Trúc Linh đang ở nhà, cho nên nó mới được tạm thời thoát được một kiếp nạn.
Sau một khoảng thời gian nói chuyện tình cảm thì nó nói với tôi:
- Anh hai, em vào nhà bếp giúp một tay nhé!
Sau khi nói xong, nó liền chạy vọt thẳng vào bếp.
Còn tôi thì vẫn phải ngồi ở phòng khách vì bị mẹ "cấm" vào bếp mà không rõ một cái lí do nào.
Thế là tôi đành phải ngồi ở phòng khách ngồi chờ mà thôi.
Ngồi chờ được một lát, thì từ bên ngoài ba tôi bước vào với vẻ mặt có hơi khó hiểu những gì vừa mới xảy ra, tôi thấy vậy liền hỏi:
- Ba à, bộ có chuyện gì xảy ra vậy?
Ba tôi liền đáp lại:
- Ba cũng không biết nữa, khi mà không hiểu tại sao đang trong lúc nấu ăn thì đột nhiên bị mẹ con đuổi ra ngoài.
Sau khi nghe xong lời giải thích từ ba thì tôi cũng hiểu được phần nào.
Dù sao thì tôi cũng bị mẹ đuổi ra ngoài nên cũng có thể xem như là người cùng cảnh ngộ.
Ngồi trong phòng khách được một lúc, ba hỏi tôi một câu:
- Này Ninh, chừng nào con mới đi thi vậy?
Tôi liền nhanh chóng đáp lại:
- Là cỡ hai tuần nữa ạ!
Ba tôi nghe xong thì khuyên bảo vài câu:
- Này Ninh, kì thi này con phải gáng mà thi cho tốt.
Nếu như kì này mà con lấy được điếm cao thì ba mẹ sẽ dẫn con đi chơi.
Tôi nghe xong thì cảm thấy hứng thú về việc phần thưởng là một chuyến đi chơi xa.
Thế nhưng, tôi lại không biết là đi đâu thì liền thắc mắc hỏi:
- Vậy thì mình đi đâu chơi vậy ba?
Ba tôi lắc đầu từ chối tiết lộ rồi nói:
- Đợi tới lúc đó thì con sẽ biết thôi.
Ba tôi không trả lời là đi đâu cũng khiến cho tôi cũng tụt hứng một chút.
Bởi vì tôi không biết là sẽ đi đâu chơi, thế nhưng việc này lại khơi gợi cái tính tò mò trong người tôi, với lại kì thi này tôi cũng không thể để cho điểm thấp được vì nó sẽ gây nên một kết quả bất lợi nếu muốn lấy danh hiệu trong năm học này, vì thế cho nên trong khoảng thời gian mười bốn ngày ấy, tôi sẽ cố gắng ôn thi một cách chăm chỉ nhất có thể để chắc chắn đạt điểm cao trong kì thi này.
Một lúc sau, một giọng nói cực kì quen thuộc của mẹ tôi vang lên:
- Cả hai cha con