Trước câu đề nghị này của Trúc Linh, thì trong tâm tôi cảm thấy phấn khích chở lên, và câu trả lời tất nhiên là có chứ, rất là muốn luôn.
Thế nhưng, vì bây giờ đang là lúc lái xe nên tôi hiện giờ không thể "tăng động" mà nhảy cẳng lên làm vẻ thích thú được, phải biết kiềm chế lại, nếu không thì sẽ gây ấn tượng xấu trong mắt cô ấy mất.
Sau đó, có vẻ như cảm thấy rằng tôi đã suy nghĩ hơi lâu mà không trả lời thì Trúc Linh liền hỏi:
- Nè, bộ cậu không thích học nhóm ư?
Khi nghe xong câu hỏi này, tôi chợt nhận thấy mình có thể bỏ lỡ cơ hội quý báu này.
Thế nên, tôi liền nhanh chóng đáp lại:
- Ý mình không phải là như vậy đâu?
Sau đó, tôi hỏi ngược lại cô ấy:
- Vậy thì chừng nào ta mới học nhóm?
Trúc Linh ngẫm nghĩ một chút thì liền nói:
- Vậy thì ngày mai mình học nhóm có được không?
Vừa hỏi xong thì cũng đã đến nhà cô ấy, tôi dừng xe lại và nói:
- Được, vậy thì ngày mai mình với cậu học nhóm chung với nhau.
Trúc Linh khi nhận xong đáp án của tôi liền vui mừng nói:
- Cậu không được nuốt lời đấy nhé!
Nói xong, cô ấy xuống xe và đi vào trong nhà, sau đó vẫy tay tạm biệt tôi.
....................
Vào ban đêm, ngẫm nghĩ về những gì diễn ra vào sáng nay.
Tôi cảm thấy rằng cứ như là một giấc mơ vậy, không hề giả trân một chút nào.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng thì tôi chợt nhận ra một điều và tự độc thoại với bản thân:
- Công nhận hôm nay cô ấy táo bạo thật đấy, dám rủ mình đi chơi chung ở một nơi xa như thế này.
Sau đó, tôi tự suy luận:
- Liệu, cô ấy đã có ý với mình chăng?
Thế nhưng, tôi liền nhanh chóng lắc đầu và phủ nhận:
- Chắc là vẫn có thể chưa tới mức đó đâu.
Có lẽ như mình đã mộng tưởng quá nhiều rồi.
Nói xong, tôi tắt đèn phòng và bật đèn ngủ lên.
Rồi sau đó đắp chăn chuẩn bị đi ngủ, khi đang chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên.
Tôi cầm lên xem và đọc tin nhắn của của cô giáo dạy môn Văn nhắn cho lớp, tôi nhìn vào dòng tin nhắn đó trong điện thoại rồi đọc lên:
- Ngày mai các em nhớ trả bài Tấm Cám và Chiến thắng Mtao Mxây cho cô nha! Ai không thuộc là cô điện về nhà liền đó.
Đọc xong tin nhắn đó, tôi than thở:
- Hây! Ngày mai lại phải trả bài nữa rồi.
Thế nhưng, mặc dù than thở như vậy, nhưng khi nhìn đồng hồ thì cũng là mười giờ đêm, với lại bây giờ cũng buồn ngủ lắm rồi, thế là tôi cũng dành kệ, không quan tâm:
- Chậc, dù sao thì hai bài đó mình cũng thuộc mấy cái đại khái trong đó rồi.
Ngày mai thì chỉ cần ôn kĩ lại một lần rồi sau đó lên trả bài rồi tìm cách tùy cơ ứng biến mà thôi.
Nói xong thì tôi ngáp một tiếng và nhắm mắt chìm vào giấc mộng, mặc kệ sự đời dù có vạn biến, nhưng trong tâm vẫn cứ giữ vững lấy sự nhất biến.
....................
- Sojuz nerusimyj respublik svobodnyh...
Âm thanh từ tiếng nhạc chuông báo thức quen thuộc từ cái điện thoại vang lên, báo hiệu cho một ngày đi học đầu tuần bắt đầu, tôi nhanh chóng với cái tay lên cái điện thoại để tắt cái chuông đó.
Sau khi tắt cái chuông nhạc báo thức xong, tôi ngồi dậy rồi xuống giường và ra khỏi phòng.
Xuống dưới nhà thì tôi vào bồn rửa rồi vệ sinh mặt mũi cho tỉnh táo rồi xuống dưới phòng bếp ăn sáng.
Ở đó, tôi thấy mẹ tôi đang nấu món mì cho cả nhà chúng tôi.
Tôi nói một câu chào với mẹ:
- Chào buổi sáng!
Sau đó, mẹ tôi chào lại.
Tôi nhìn thấy mẹ tôi nấu mì cho cả nhà thì tôi cũng vào phụ giúp một tay.
Sau khoảng năm phút thì cuối cùng cũng nấu xong bốn tô mì nước nóng thổi.
Nấu xong, mẹ tôi không nhìn thấy ba và em gái thì kêu tôi:
- Nè Ninh, con lên lầu kêu hai người xuống ăn đi!
Sau đó, mẹ tôi đưa cho tôi hai cái chìa khóa phòng, tôi cầm lấy và đi lên lầu.
Tôi vào phòng của ba mẹ kêu ba thức dậy trước rồi sau đó đến phòng của con em.
Kêu ba thức dậy thì rất dễ, chỉ cần gọi một tiếng thì ngồi dậy liền.
Thế nhưng con em gái Lê Như Ngọc này lại khó kêu thức dậy cực kì, mỗi lần khi mà tôi gọi nó dậy thì nó cứ đáp lại một cách chưa tỉnh táo:
- Mồ! Anh hai cho em ngủ một chút đi mà!
Hoặc là như thế này:
- Còn sớm mà! Anh hai cho em ngủ một chút được không?
Nghĩ đến như thế cũng chỉ khiến cho chán nản, thế nhưng đây lại là bổn phận của người anh trong việc đánh thức con em gái dậy để đi học, cho nên tôi buộc phải đánh thức nó dậy vậy.
Sau khi mở cửa ra bằng cái chìa khóa phòng mà mẹ mới đưa, tôi bước vào phòng thì tôi hiện giờ đang thấy nó nằm chèo queo (nằm nghiêng và co người lại) trên giường và ôm con gấu bông hello kitty to gần bằng cả thân người của nó, khi nhìn thấy tình cảnh như vậy thì tôi chỉ biết ngán ngẩm rồi lại đến giường rồi kêu nó thức dậy:
- Này Như Ngọc, mau thức dậy xuống ăn sáng rồi đi học này.
Nếu không thì sẽ trễ giờ học đấy.
Sau khi kêu một tiếng đầu tiên, thấy nó không có phản ứng gì, thế là tôi kêu thêm một tiếng thứ hai, tiếng thứ ba thì nó mới chịu đáp lại:
- Anh hai à, cho em ngủ một thêm một chút nữa đi mà! Nãy giờ nghe tiếng chuông báo thức khiến cho em nhức cả đầu lên.
Cho nên anh hai cho em ngủ thêm năm phút nữa đi mà!
Nhìn thấy nó uể oải kêu ca này nọ, khiến cho tôi không còn lời nào để nói.
Thế là tôi đành phải dùng biện pháp mạnh vậy, thế là nói với nó một câu cảnh báo với giọng điệu nghiêm túc:
- Nếu như em không chịu thức dậy thì đừng trách anh đây tại sao lại độc ác.
Nói xong thì tôi liền ra khỏi phòng nó và đi tới phong tôi lấy một cái lông gà rồi quay trở lại phòng của con Ngọc, sau đó tôi lấy cái lông gà đó nhắm vào lòng bàn chân của nó mà cù lét.
Khi sợi lông gà chạm vào da lòng bàn chân, thì vùng da của nó sẽ sẽ phát xung thần kinh theo dây hướng tâm về trung ương thần kinh, từ trung ương phát đi xung thần kinh theo dây li tâm tới cơ quan phản ứng.
Và cách này đã thực sự phát huy được tác dụng, khi mà lòng bàn chân của nó được chọc lét bằng lông gà, nó cảm thấy nhột và cười phá lên:
- Anh hai, tha cho em đi! Nhột quá đi à.
Sau đó, nó vang xin tôi:
- Em sẽ thức ngay đây, anh đừng có mà chọc lét nữa!
Sau khi nó vang xin được một lúc thì tôi dừng chọc lét nó lại.
Sau đó con em gái Như Ngọc thì vừa nằm hổn hển vừa trách mắng tôi một câu:
- Em ghét anh hai, anh hai phải chịu trách nghiệm với em đó.
Khi nghe thấy hai từ "trách nghiệm" thì tôi cảm thấy có gì đó sai sai.
Thế là tôi liền thắc mắc hỏi:
- Khoang đã, ý em nói chịu trách nghiệm là sao chứ?
Nghe thấy vậy thì nó chợt nhận ra là bản thân vừa mới lỡ lời, thế là nó liền cảm thấy xấu hổ rồi lấy hai tay che mặt lại rồi nói:
- Tại vì tối qua em vừa mới cày mấy bộ phim tình cảm kia, cho nên hồi nãy có hơi bị liệu một chút thôi, cho nên anh hai đừng có để ý.
Tôi nghe xong thì cũng gật đầu tán thành, đó là do con Như Ngọc từ trước tới giờ chỉ thích xem mỗi bộ phim tình cảm, cho nên lâu lâu nó có bị liệu một chút thì cũng là một điều bình thường.
Khi nhìn thấy nó đã ngồi dậy tỉnh táo một chút thì tôi nói với nó một câu:
- Em mau xuống dưới rửa mặt cho tỉnh táo rồi ăn sáng nhanh đi! Kẻo trễ học.
Tôi vừa nói xong thì nó liền vươn người ngáp một cái và đáp lại với tôi:
- Vâng, em xuống liền ngay.
Sau đó, cả hai anh em chúng tôi đều xuống dưới cùng ăn sáng với cả nhà rồi sau đó chở nó đi học.
....................
Sau khi chở nó tới trường trung học cơ sở thì tôi lại lái xe thẳng tiến tới trường trung học phổ thông Bến Nguyệt, trên đường đi thì có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi:
- Chào buổi sáng, Lê Ninh.
Không cần phải quay mặt nhìn lại, tôi thừa biết rằng đây là giọng nói quen thuộc của người con gái tôi yêu vang lên, đó chính là Trần Lê Trúc Linh, thế là tôi liền điều khiển cho chiếc xe chạy chậm lại, sau khi điều chỉnh cho chiếc xe của tôi chạy song song với cô ấy thì tôi nói lời chào lại:
- Chào buổi sáng, Trúc Linh.
Trúc Linh nghe xong thì gật đầu rồi vui vẻ hỏi tôi một câu:
- Này, cậu thuộc hai bài văn mà hôm qua cô nhắn cho lớp chưa đấy?
Nghe xong câu hỏi của Trúc Linh về bài văn thì tôi nhanh chóng đáp lại:
- Mình thuộc gần hết rồi, chỉ