Cánh cửa từ căn phòng thay đồ mở ra, một dáng hình thư sinh đầy đẹp đẽ hiện ra trước mắc tôi.
Không cần phải khoe cái thân hình nóng bỏng của một bộ phận hot girl hiện nay, chỉ một bộ độ kín đáo từ cổ tới chân, Trúc Linh đã cho tôi nhìn thấy một vẻ đẹp thực thụ, một sắc đẹp mà chỉ những người con gái hiền hòa mới có.
Lúc này, Trúc Linh liền hỏi tôi trong lúc còn mặt bộ đồ mới thay:
- Ninh à, cậu thấy bộ đồ mình mặc có hợp không?
Như được kéo khỏi qua cơn mê, tôi liền dụi hai con mắt mình để xác minh mọi chuyện không phải là mơ.
Sau khi xác nhận đây là thế giới thực tại, tôi liền nhanh chóng giơ một ngón tay cái lên khen:
- Hợp với cậu lắm!
Trúc Linh nghe vậy thì cũng cảm thấy vui lòng, sau đó thì quay sang cô chủ cửa hàng quần áo hỏi giá:
- Gì ba, con sẽ lấy bộ này.
Mà bộ này có giá bao nhiêu tiền vậy?
Cô chủ cửa hàng liền nhìn lại giá trên bảng giá trên bộ đồ mà Trúc Linh đang mặc và báo giá:
- Bộ này có giá ba trăm ba, nhưng vì con là họ hàng cũng như là khách quen của cửa tiệm này, nên gì ba sẽ giảm xuống, làm tròn còn ba trăm.
Trúc Linh nghe vậy liền cầm ba tờ tiền một trăm ngàn đưa cho cô chủ tiệm, sau đó thì thay bộ đồ hồi nãy rồi rời tiệm.
Khi vừa mới rời khỏi cửa tiệm, thì cô chủ tiệm nói với chúng tôi:
- Hai đứa khi nào rảnh rỗi thì nhớ đến ghé tiệm cô mua một vài bộ đồ nhé!
Hai chúng tôi nghe vậy cũng gật đầu đáp lại:
- Vâng, khi nào rảnh thì chúng con sẽ quay trở lại ạ!
Sau đó, cả hai chúng tôi đều đi thăm quan hết tầng một của khu trung tâm thương mại và mua được một chút đồ.
Sau đó thì lên tầng trên, đến khu vui chơi trò chơi giải trí nổi tiếng của tỉnh Bến Nguyệt.
Sau khi đi lên bằng thang cuốn, đập vào mắt hai chúng tôi là khung cảnh của những hộp đồ chơi, môn nào cũng có hết, giống như là casino nhưng là phiên bản trò chơi vậy.
Ở nơi này đông người không thua kém gì so với hai tầng dưới cả.
Lúc này, Trúc Linh chỉ tay vào khu bóng rổ và nói:
- Chúng ta lại đó chơi đi!
Nói xong, cô ấy liền nắm tay tôi kéo tới khu bóng rổ đó.
Khi tới nơi, Trúc Linh không thấy bóng đâu thì liền thắc mắc:
- Sao mà mình không thấy quả bóng nào vậy?
Tôi cũng có hơi thắc mắc, sau đó thì liền nhớ ra:
- À quên nữa, cậu đứng đợi ở đây một chút, để mình đi tới quầy đổi ra tiền xu.
Nói xong, tôi liền ra quầy đổi tiền xu thì chị nhân viên trong quầy hỏi tôi:
- Em muốn đổi bao nhiêu?
Tôi liền suy ngẫm một chút và nhìn lên bảng giá rồi nói:
- Em lấy hai chục ngàn rồi đổi sang tiền xu ạ.
Nghe tôi nói xong, thế là chị nhân viên đưa tôi bốn chục đồng xu và nói:
- Của em đây!
Tôi liền cầm lấy hộp mũ đựng những đồng xu đó và tới chỗ của Trúc Linh.
Sau đó thì nói với cô ấy:
- Cậu lấy những đồng xu này nạp vào máy rồi mua lược ném đi!
Trúc Linh nghe vậy thì lấy hai đồng xu, sau đó bỏ vào cái khe đó thì ngay lập năm quả bóng lăn ra.
Lúc này, một giọng nữ vang lên:
- Bạn có tổng cộng hai lượt ném, mỗi lượt được ném năm lần.
Sau đó, Trúc Linh cầm lấy quả bóng rổ đó và nói:
- Để mình ném trước nhé!
Nói xong, Trúc Linh liền làm động tác ném bóng, sau đó thì giục quả bóng đi, quả bóng cứ thế mà bay theo một quỹ đạo đường cong.
Thế nhưng, cú đó lại bị hụt, chỉ chúng được cái lưới ở dưới mà không rơi vào trong cái rổ.
Trúc Linh cứ thế mà ném tiếp.
Sau năm lược ném thì cô ấy ném trúng hai trên năm quả, một kết quả tạm chấp nhận được đối với một người không chơi bóng rổ thường xuyên.
Sau khi ném xong, cô ấy có hơi nản nói:
- Hây! Sao mà ném khó quá vậy nè.
Tôi nghe vậy thì cũng liền khuyên:
- Dù sao thì mình thấy cậu ném cũng tốt.
Hay là mình dạy cậu cách ném vậy.
Nói xong, tôi liền chỉ cho cô ấy cách ném bóng vào rổ, tôi dạy cho Trúc Linh về dáng đứng, cách cầm bóng, cách điều chỉnh lực ném, và ném thử một quả.
Khi mà ném đúng tư thế và đủ lực thì quả bóng liền bay một mạch vào rổ, Trúc Linh thấy vậy thì liền hứng thú:
- Hay quá, cậu giúp tớ ném được không?
Tôi liền gật đầu và đưa quả bóng cho cô ấy cầm lấy.
Sau khi chỉnh sửa lại tư thế ném xong thì tôi ra lệnh cho cô ấy ném.
Cú ném đầu tiên thì một chút nữa là vào rổ, tôi thấy vậy thì liền bảo:
- Trúc Linh, cậu điều chỉnh lại lực ném một chút đi!
Cô ấy nghe vậy thì gật đầu, sau đó thì ném tiếp.
Ngay lập tức, cú ném đã thành công, quả bóng vào rổ trót lọt.
Tôi liền vô tay khen:
- Tốt lắm, Trúc Linh!
Như được tiếp thêm động lực, Trúc Linh cầm bóng ném hai lượt còn lại và cả hai đều trúng phóc.
Lúc này tôi nhận ra cô ấy có khả năng học tập tốt đến mức nào.
Khi thấy cô ấy tiến bộ nhanh như vậy, tôi liền đề nghị cô ấy:
- Cậu có muốn ném thêm một lượt nữa không?
Trúc Linh liền gật đầu nói:
- Vậy thì để mình nạp thêm một xu cho.
Trúc Linh liền đưa vào một đồng tiền xu thì một giọng nữ phát ra:
- Bạn có một lượt ném, mỗi lượt được ném năm lần.
Sau đó, những quả bóng lăn ra, Trúc Linh liền cầm bóng và ném chuẩn xác năm lần liên tiếp.
Cô ấy thấy vậy thì liền giơ hai cái nắm đấm thẳng lên trần nhà và sảng khoái nói:
- Yeah! Cuối cùng mình đã ném trúng được hết rồi!
Sau đó, cô ấy hướng tới tôi và nói:
- Này Lê Ninh, chúng ta đi chơi trò khác đi!
Vừa mới nói xong, cô ấy liền một lần nữa nắm lấy tay tôi và kéo lòng vòng trong khu vui chơi.
Một lát sau, cô ấy kéo tôi tới trò gắp thú.
Cô ấy lấy tay chỉ vào một con gấu bông màu hồng rồi nói:
- Này Lê Ninh, ta gắp con này lên đi!
Tôi liền chấp nhận yêu cầu của cô ấy:
- Được, để mình bỏ xu vô máy trước đã.
Tôi liền bỏ tiền xu vào máy, sau đó thì Trúc Linh ngồi vào.
Cô ấy liền một tay cầm lấy tay gạt và một tay đặt vào các nút điều khiển.
Lúc này khi đã chuẩn bị xong thì Trúc Linh liền điều khiển cái tay cầm gắp con gấu bông màu hồng đó đi.
Sau khi gắp xong thì cô ấy cho con gấu bông đó rơi xuống cái khe và lấy con gấu đó lên.
Còn con gấu đó lên, cô ấy vui cười nói:
- Con gấu bông có giá năm trăm đồng đây.
Công nhận ôm nó thích thật đấy!
Sau đó, Trúc Linh gấp thêm vài con gấu bông rồi cho tôi vài con.
Cô ấy cho thì tôi cũng đành nhận, dù sao người có crush mới hiểu được.
Sau khi nhận được vài bé gấu bông, tôi thầm nghĩ chắc là nên chưng bày một cách trang trọng mới được.
Không được phép làm tổn thương nó dù là một cọng lông hay một cọng chỉ.
Bỏ chung những con gấu bông vào bọc nilon với đống quần áo mới mua.
Tiếp đó, chúng tôi lại đi tìm trò chơi khác khi mà trong tay tôi còn khoảng hai mươi lăm đồng xu, nhiêu đây thôi cũng đủ để dư sức chơi thêm mấy trò.
Thế là sau một hồi tìm kiếm, chúng tôi tìm thấy môn bàn bi lắc, trong đó có hai đội bóng đá một bên mặt đồng phục xanh dương và một bên mặt đồng phục màu đỏ thắm.
Mỗi bên trong bàn bi lắc có mười một cầu thủ, tổng cộng có hai mươi hai người.
Trong đó chia thành tám hàng, sử dụng đội hình ba-năm-hai.
Sau khi bỏ xu vào trong bàn bi lắc đó thì có năm quả bóng lăn ra.
Tôi liền lấy một quả để ở giữa sân bóng và nói:
- Cậu phát bóng trước đi!
Trúc Linh nghe vậy thì gật đầu, sau đó cầm quân đỏ hàng tiền vệ xuất phát bóng.
Sau cú phát bóng của Trúc Linh, tôi liền điều khiển tay cầm hàng hậu vệ đẩy bóng về phía khung thành của cô ấy, cứ thế mà tôi và cô ấy liền diễn ra một trận đấu quyết liệt không kém phần hấp dẫn.
Sau một hồi tranh đấu, tôi thắng cô ấy với tỉ số sát nút ba-hai.
Lúc này cô ấy khen tôi một câu với vẻ mặt trong nóng ngoài lạnh:
- Vì cậu chơi trò này giỏi hơn nên mình thua rồi.
Khi thấy biểu cảm này của cô ấy, tôi liền thầm nghĩ:
"Chắc là mình làm cho cô ấy giận rồi.
Chắc phải tìm cách nào đó để xoa dịu tình hình mới được."
Sau một hồi quan sát ba trăm sáu mươi độ, tôi liền nhìn thấy một cái máy nhảy audition ở gần đó thì liền khuyến nghị với cô ấy:
- Này Trúc Linh, cậu có muốn sang đó nhảy vài bài không?
Cô ấy khi nhìn thấy cái máy nhảy audition mà tôi chỉ khi nãy thì liền cảm thấy có đôi chút hứng thú, thế là cô ấy liền nói:
-