20
Charlotte không chắc việc mình đang làm là đúng đắn, nhưng bà muốn các con của Ben chấp nhận và thích bà. Bà cũng muốn chúng hiểu rằng bà không có ý định thay thế mẹ chúng, bà muốn nói cho David và anh trai cậu là Steven, người mà bà vẫn chưa gặp mặt, rằng bà rất yêu bố của chúng.
Hai ngày trước, vào buổi chiều thứ Hai, David đã gọi điện cho bà. Đó là lúc Ben có buổi họp hàng tháng với các cựu lính Hải quân khác nên ông không có nhà. Đó là một trong những thời điểm hiếm hoi họ xa nhau. Khi David gọi thì Charlotte đang nướng bánh đường cho Trung tâm An dưỡng. Anh ta đang có chuyên công tác tại Seattle và mời bà đi ăn trưa vào thứ Tư. Nhưng chỉ mình bà thôi - anh ta nói rõ. Anh ta yêu cầu bà không cho Ben biết. Dù bản chất rất trung thực nhưng rút cuộc bà cũng đống ý.
Charlotte quyết định sẽ gặp David tại nhà hàng Hải Dăng. Bà rất tự hào về Justine và Seth, bà nghĩ rằng gặp mặt họ sẽ chứng tỏ cho David thấy bà cũng có một gia đình hạnh phúc. Bà hy vọng điều này sẽ giảm bớt bất cứ e ngại nào cậu có thể nghĩ về bà.
Khi đặt bàn, bà biết rằng Justine làm việc vào chiều thứ Tư và thấy vui vì điều đó.
“Bà”, Justine vừa nói vừa lao tới bà khi thấy Charlotte đứng chờ trong hành lang nhà hàng. “Cháu rất vui vì được gặp bà!”, cô cười và rõ ràng ngạc nhiên thấy Charlotte chỉ có một mình. “Ben đâu rồi? Bà đã đặt bàn hai người cơ mà?”
Charlotte ghét phải nói dối Ben và làm thế này quả là không dễ chịu cho lắm. Bà đã nói bà sẽ đi mua sắm cho lễ Giáng sinh và tốt nhất là ông đừng đi cùng. Sau khi ăn trưa với David, bà sẽ đi mua sắm thật. Công việc mua sắm cho Giáng sinh bà đã làm xong từ lâu rồi nhưng bà không muốn nói dối hoàn toàn. Đây chỉ là lỗi nói không hết mà thôi. Tuy chỉ là một lời nói dối nho nhỏ nhưng Charlotte vẫn cảm thấy tội lỗi.
“Bà sẽ gặp một anh chàng ở đây”, Charlotte đáp và ra hiệu về phía phòng ăn.
“Bà đang cắm sừng ông Ben hả?”, Justine trêu chọc.
Charlotte cười khúc khích. “Ồ, gần như thế. Đó là con trai Ben và anh ta muốn gặp bà”.
“Không có ông Ben đi cùng hả?”.
“À, đúng vậy. Bà có cảm giác anh ta muốn hiểu thêm về bà, nhưng...”. Bà ngập ngừng không chắc mình nên tiết lộ cho cháu gái mình bao nhiêu thông tin về bữa trưa bí mật này. “Chắc hẳn David sợ làm bố mình tức giận vì anh ta không muốn Ben biết về việc này”.
“Và bà đã đồng ý hả?”, giọng của Justine khiến Charlotte cảm thấy mình giống như một nữ sinh không nghe lời.
“Đúng thế”, bà thừa nhận, có gì đó bướng bỉnh. “David là một anh chàng tốt, nhưng bất hòa với bố”. Charlotte thấy mình không phải là người chịu trách nhiệm về việc đó. Bất hoà giữa họ liên quan đến số tiền David muốn mượn. Vừa nói chuyện, bà vừa nhìn quanh khu ăn uống. Đúng như dự doán, David ngồi ở một bàn cạnh cửa sổ nhìn ra vịnh. Anh ta nhìn vào khoảng không với một ly rượn trên tay. “Anh ta đang ngồi kia”.
Justine cau mày nhưng không nói gì. Cô đưa Charlotte tới bàn và David đứng dậy khi cô đến.
“David, rất vui được gặp cháu”. Charlotte hôn má anh ta và khi nghiêng người lại gần, bà nhận thấy trong hơi thở của anh ta có mùi rượu. Bà bước lùi lại và giới thiệu cô cháu gái. “Justine và chồng là chủ nhà hàng Hải Đăng”, bà kiêu hãnh. “Họ đã khá thành công”.
David nhiệt tình bắt tay Justine, sau đó cô để họ ăn trưa với nhau. Charlotte đã biết rõ thực đơn như lòng bàn tay nên không buồn mở nó ra.
Vài phút sau, cô phục vụ mang đồ uống ra cho họ. David đã gọi thêm một ly whisky làm từ mạch nha còn Charlotte dùng trà nóng. Vẫn chưa tới giờ ăn trưa, theo bà thì lúc này còn quá sớm để uống rượu, nhưng bà đâu ở vị trí có thể phê bình anh ta.
Sau khi đồ uống được đưa tới, họ gọi đồ ăn trưa. Charlotte gọi món sa-lát tây bắc, một món mới được bổ sung trong thực đơn. Đây là món sa-lát Caesar, gồm trai xào tôm và sò. David quyết định chọn bánh xăng-guých bò nướng tái.
Cô phục vụ rời đi và Charlotte rót trà ra. Bà nhận thấy David nhanh chóng tu gọn ly rượu thứ hai và có vẻ sẵn sàng cho ly thứ ba.
“Cháu nghĩ dì đang băn khoăn tại sao cháu hẹn gặp dì”, anh ta mở đầu một cách bình thường khi thấy ánh mắt của cô phục vụ. Nhìn thấy Justine, anh ta giơ cái ly cạn lên để ám chỉ mình muốn một ly nữa.
“Ly của tôi có vẻ vừa bị thủng một lỗ rồi”, anh ta trêu cô phục vụ khi cô nhanh chóng quay lại.
Người phụ nữ mỉm cười, rõ ràng là đã bị sự dí dỏm và vẻ ngoài điển trai của anh ta hấp dẫn.
“Dì nghĩ mình đoán được lý do cháu muốn gặp dì mà không có bố Ben đi cùng”, Charlotte vừa nói vừa khuấy ly trà.
Hai người nhìn nhau chằm chằm.
“Cháu muốn có cơ hội hiểu dì”. “Chắc chắn rồi”, anh ta đáp và khiến bà ngạc nhiên với một nụ cười.
“Dì là phụ nữ đầu tiên chiếm được tình cảm của bố cháu kể từ khi mẹ cháu mất”. Charlotte thẹn thùng vui mừng. “Dì cũng goá bụa hơn 25 năm rồi”.
David lơ đãng gật đầu. “Điều đó chỉ chứng tỏ là dì không bao giờ quá già để yêu cả”.
Đó không phải chính xác điều Charlotte muốn nói, nhưng bà hoàn toàn đồng ý. “Dì thực sự yêu bố cháu”, bà nhấn mạnh.
“Cháu biết như vậy và mọi việc chứng tỏ điều đó. Cháu chưa thấy bố cháu hạnh phúc như thế bao giờ”. Anh ta nở một nụ cười ấm áp với bà. Ồ, chàng trai này quả thật là một người hấp dẫn, Charlotte nghĩ. Sau đó ánh mắt anh ta trở nên nghiêm túc và anh ta nói thêm. “Còn một lý do nữa khiến cháu muốn nói chuyện với dì”.
Charlotte nhấp một ngụm trà và định đáp lời thì Justine tự mình mang ly rượu ra cho David.
“Mọi việc ở đây vẫn ổn chứ?”, cô hỏi. Mặc dù câu hỏi là dành cho cả hai người nhưng cô lại nhìn Charlotte.
“Ổ ổn mà”, Charlotte nói với cháu gái. “Mọi thứ đều hoàn hảo”. Justine nhìn ly whisky rồi miễn cưỡng rời đi.
Khi Justine rời đi, Charlotte nhận thấy David đang cau mày.
“Cô ấy luôn quan tâm tới việc của thực khách hả?”, anh ta hỏi. Charlotte nhận thấy anh ta không hề thích lời chỉ trích gần như không che đậy của Justine.
“Không, không, Justine không phải như thế đâu”, Charlotte nhấn mạnh và cảm thấy hơi lúng túng. “Nó chỉ muốn hỏi chất lượng dịch vụ có tốt không mà thôi. Justine và Seth tự hào về dịch vụ tuyệt vời của mình”.
“Cháu cảm thấy điều cô ấy không nói thẳng ra”, anh ta càu nhàu. “Cô ấy sợ người bà quý báu của mình không được an toàn với một gã vừa nốc vài ly rượu”.
“Dì hoàn toàn chắc chắn là cháu đã hiểu sai ý câu hỏi đó rồi”. David cau có, sầm mặt và sau đó, như thể có phép lạ, lại trở nên thư giãn.
“Dĩ nhiên là dì nói đúng. Cháu đang hy vọng có thời gian hiểu dì, Charlotte. Thật không may là cháu đã không thể làm vậy vào lần gặp trước”.
“Dì đã có một bữa tối tuyệt vời”. Đó là một trong những bữa tối ngon lành của bà - cho đến ngay phút cuối khi David đột nhiên bỏ đi.
“Cháu cũng vậy”, David đồng ý, “nhưng sau đó cháu thấy tệ lắm”. Charlotte gật đầu. Việc David đột ngột bỏ đi khiến Ben lo lắng và bà cũng vậy.
“Cháu muốn xin lỗi về hành động của mình tại bữa tối hôm đó. Cháu... hơi buồn”.
Charlotte vỗ nhẹ tay anh ta. “Dì hiểu mà”.
David cúi xuống và cất tiếng thở dài não nề. “Cháu không có số tiền mình cần. Cháu nghĩ bố cháu không hiểu được cháu phải đến nhờ ông giúp đỡ khó khăn đến thế nào. Cháu cũng có lòng tự trọng chứ”.
“Dì rất tiếc về rắc rối của cháu, David ạ”.
“Không có gì tồi tệ hơn là không thể thực hiện được các cam kết của mình. Cháu được dạy là phải có trách nhiệm và bây giờ cháu rơi vào hoàn cảnh không còn đường lui nữa”.
“Phiền phức thật nhỉ?”. Charlotte đã