28
Roy McAfee ít nói với Corrie nhưng anh biết chị nói đúng và cảm thấy được điều đó trong lòng. Những tấm thiệp bí ẩn này đến từ tay đứa con anh chưa từng biết. Không phải là anh quên mình có một đứa con. Sự thật rằng anh có đứa con thứ ba luôn tồn tại trong anh, được chôn giấu sâu thẳm trong tâm hồn.
Khi Corrie nói với anh từ nhiều năm trước rằng chị đã sinh một đứa trẻ, anh bị sốc rồi giận dữ. Sau đó anh đã đau buồn cùng cực và có cảm giác mất mát. Lúc này anh cảm thấy trống trải y như vậy. Anh không bao giờ đổ lỗi cho Corrie, và đến bây giờ cũng không. Sự thiếu nhạy cảm và tính kiêu căng của anh đã dẫn tới chuyện đó, đã buộc Corrie phải quyết định làm điều chị đã làm.
Chị chẳng thể nói với anh điều gì về đứa bé. Cả chuyện nó là con trai hay con gái.
Anh nhớ lại khoảng thời gian sau khi chị bỏ đi vì một lời đồn về một cô gái khác, một lời đồn chỉ đúng một nửa. Anh mất chị. Và rồi anh mất vị trí được hâm mộ, khi các cầu thủ nhà nghề không còn quan tâm và những người hâm mộ không nói chuyện với anh nữa. Anh tụt dốc nhanh chóng và tinh thần sa sút.
Trước khi họ giải hòa, một hôm anh thấy chị trong thư viện và nhớ tất cả những gì anh yêu ở chị. Sự trung thực, ấm áp, mái tóc nâu sẫm tuyệt đẹp, dày và thẳng, phủ lên vai, những nụ hôn chị đã trao cho anh...
Ngày hôm sau anh trở lại, hy vọng sẽ lại thấy chị. Nếu chị tình cờ có mặt ở đó hai ngày liên tục thì anh quyết định coi đó là định mệnh.
Đúng như thế, cũng đúng thời gian như hôm trước, anh thấy chị bên ngoài thư viện, đang đi cùng một cô gái khác. Anh lấy can đảm theo chị vào trong, gọi tên chị. Roy băn khoăn không hiểu chị có nhận ra anh đã phải cố gắng như thế nào không. Ngày hôm đó anh đã vượt qua chút kiêu hãnh còn sót lại. Nhưng cho dù bằng giá nào thì cũng chẳng thể so sánh với những gì chị đã trao cho cuộc đời anh.
Roy nhận ra mình không phải là người dễ yêu. Anh rất cứng đầu; việc thừa nhận mình sai không dễ dàng chút nào với anh. Ngày đó là thế và bây giờ cũng vậy.
Anh không bao giờ quên cái ngày Corrie nói với anh về đứa trẻ. Anh muốn nguyền rủa chị vì đã giấu thông tin; anh có quyền được biết chị đang mang thai đứa con của anh. Nhưng anh nhanh chóng thừa nhận mình đã không cho chị được lựa chọn - và anh chưa đủ trưởng thành để đương đầu với tình cảnh lúc đó.
Tuy vậy, anh ghét sự thật rằng chị buộc phải chọn những quyết định làm thay đổi cuộc đời một mình. Khi nghĩ về những gì Corrie và gia đình phải trải qua, anh thật sự xấu hổ. Người con gái anh yêu đã từng vượt cạn một mình bởi vì chị biết rằng anh không thể đối mặt với việc chị có thai.
Việc sinh một đứa trẻ đã làm Corrie thay đổi. Chị vẫn xinh đẹp như ngày nào, có lẽ còn hơn thế. Tuy nhiên, những thay đổi không phải ở dung mạo mà là những mặt tinh tế khác. Chị đã trưởng thành. Mặc dù chị đã vượt xa anh về mặt này nhưng chị có phẩm giá và sự hiểu biết tinh tế khiến anh càng muốn ở bên chị hơn.
Chị không nói với anh về đứa trẻ cho đến khi họ đính hôn. Anh từng băn khoăn không hiểu tại sao chị lại chờ đợi đến ngày đó. Nhưng giờ đây anh hiểu rằng nếu chị nói với anh trước thì chị sẽ không bao giờ biết, liệu lời cầu hôn của anh có phải là vì tình yêu hay không - hay là do cảm giác tội lỗi và hối hận. Việc chờ đợi đến khi cuối cùng chị bị thuyết phục bởi tình yêu của anh có lẽ đã cứu giúp cho cuộc hôn nhân của họ.
Roy ngả người trên ghế và gác hai chân lên bàn. Công việc thám tử thành công nhất đã được thực hiện ngay trên chiếc ghế cũ kỹ này, một kỷ vật từ thời anh còn làm cảnh sát. Sở cảnh sát muốn ném nó đi nhưng Roy đã cứu nó ra khỏi bãi rác, lăn nó lên xe mang về nhà. Kể từ đó anh đã ngồi trên chiếc ghế này. Corrie ghét nó, nài nỉ Roy bỏ nó đi. Anh sẽ không làm vậy.
Cánh cửa văn phòng bật mở rồi đóng lại. “Bố ơi?” Roy thả chân xuống sàn.
“Vào đây”, anh gọi con gái.
Linnette bước vào văn phòng và quăng mình xuống chiếc ghế đối diện với cái bàn. “Mẹ con đâu rồi?”.
Roy cũng muốn hỏi câu đó. “Rõ ràng là mẹ con đã ăn trưa quá lâu. Thuê người nhà làm là thế đấy?” Anh nói đùa.
“Ôi”, Linnette trông có vẻ như sắp khóc. “Con cần nói chuyện với mẹ à?”.
Con gái anh gật đầu. “Bố”, cô nói thẳng. “Bố luôn yêu mẹ chứ? Ý con là liệu có lúc nào bố nghi ngờ tình cảm của mình không?”.
“Chắc chắn rồi?” anh thừa nhận, hơi ngạc nhiên trước câu hỏi đó, gần với những suy nghĩ gần đây của anh. “Có thể một ngày nào đó”, anh đùa để con gái dịu bớt. Anh không giỏi khuyên nhủ người khác nhưng đó là biệt tài của Corrie.
“Bố, con nói nghiêm túc đấy”.
“Bố biết mà”, anh nói giọng ủ rũ. “Con có vấn đề về chuyện tình cảm à?”. Linnette nhún vai. “Con gặp rắc rối”.
Roy không thích phải lảng tránh con gái nhưng anh không thấy thoải mái với chuyện tâm tình thế này. “Con nên nói chuyện với mẹ”.
“Mẹ không có ở đây. Bố thì có”.
“Nói cách khác thì đó là chỗ tránh bão hả?”. Cô cười nửa miệng. “Bố có thể nói thế”.
“Thôi được rồi”. Anh cố gắng không thở dài. “Kể cho bố nghe con đang nghĩ gì nào”.
Linnette cởi găng tay, đứng dậy một lát rồi cởi áo khoác ra. “Con đã làm một việc con phải hối tiếc”, cô vào thẳng vấn đề.
“Cái gì?”.
“Mẹ mua vé hẹn cho con và anh chàng này trong buổi đấu giá Chó và những người đàn ông độc thân hè năm ngoái. Anh ấy tên là Cal, và anh ấy là người huấn luyện ngựa. Chúng con hẹn hò, chủ yếu là vì mẹ ép con. Con thì không muốn nhưng cuối cùng cũng đồng ý”.
“Tệ lắm hả?”.
“Không đâu. Con thích bữa tối đó và rồi, con và anh ấy lại đi chơi lần nữa. Con còn vui hơn, rồi anh ấy hôn con và...”
“Từ từ đã”. Roy giơ một tay lên. “Bố không muốn nghe chuyện đó chút nào đâu. Nếu không bố muốn đánh gãy răng anh ta”.
Linnette ngước nhìn bố và mỉm cười. “Đúng là các ông bố”.
“Xin lỗi con, bố không thể chịu được. Con là con gái bé bỏng của bố”.
“Con không bé bỏng”.
“Bố chỉ có thể nói là hãy chờ đến lúc con có con rồi hãy quyết định”. Anh ra hiệu cho con bé tiếp tục.
“Con thích cách Cal hôn... Bố đừng lo, con không định nói chi tiết về nó đâu, ngoại trừ việc khi anh ấy hôn con thấy sợ”.
Chi tiết này khiến Roy chú ý. “Nó làm gì kỳ quặc hả?”
“Không, không phải thế đâu. Anh ấy không làm con sợ - con nói không rõ ý rồi. Ý con là con biết rằng nếu anh ấy cứ hôn con như vậy thì con lại muốn gặp anh ấy, và con không thể, vì con thích người khác mất rồi”.
“Hả?”. Đó là lời bình luận sâu sắc nhất mà anh có thể đưa ra. Anh thấy hơi khó theo dõi tất cả những chi tiết này.
“Nào, con thích anh chàng huấn luyện ngựa này nhưng lại không à? Còn “người khác” là ai?”.
“Con muốn dành thời gian cho Chad”, cô nói cụ thể hơn, “và con không muốn bị lạc hướng”.
Được rồi, giờ thì anh đã hiểu. Đại loại như thế. “Anh chàng bác sĩ đó hả?”. Linnette gật đầu. “Nhưng vấn đề là mọi việc lại không theo ý con”.
“Ý con muốn nói là tay bác sĩ không quan tâm tới con? Hay con vẫn còn nghĩ tới Cal?”.
“Cả hai ạ. Nhưng con đã quá thô lỗ với Cal, và con vẫn băn khoăn, bố biết đấy, liệu chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng con tiếp tục hẹn hò. Con băn khoăn không biết liệu mình có để vuột mất một anh chàng tuyệt vời hay không - và cuối cùng chẳng được gì hết”.
“Thế có chuyện gì với Chad?”, Roy muốn mọi chi tiết phải được trình bày theo lôgic.
Con bé lắc đầu. “Không có động tĩnh gì. Anh ấy đẹp trai và tinh tế, đã có lúc con sẵn sàng đi chơi với anh ấy nhưng anh ấy chẳng bao giờ mời con đi. Con nghĩ anh ấy sẽ không làm vậy và bố biết gì không? Tốt thôi. Với con anh ấy coi như thế là hết. Bây giờ con đang để ý tới nhưng con không biết mình nên làm gì”.
Được rồi. Xoá số anh chàng bác sĩ. Nhưng Roy cũng chẳng biết mình nên nói gì tiếp theo. Anh hoàn toàn không thể đưa ra một lời khuyên lãng mạn nào.
“Con băn khoăn không hiểu mình nên gọi điện cho Cal xin lỗi hay cứ để vậy”. Cô đưa ánh mắt mong chờ lên nhìn bố. “Bố nghĩ sao?”.
Đó là câu hỏi trị giá cả triệu đô la. Thôi được.
“Bố nghĩ sao à?”, anh chậm rãi nhắc lại. “Có lẽ con không biết điều này”, anh bắt đầu, “Nhưng bố và mẹ con đã hò hẹn rồi từng chia tay”. Anh ngừng lại. Sau gần hai năm, bố mẹ đã gặp lại. Bố luôn có cảm giác ngày đó số phận đã đặt mẹ con trên con đường bố đi”.
“Nói cách khác là nếu có duyên thì con sẽ gặp lại Cal phải không?”. Roy gật đầu. “Đại khái là như thế”.
Linnette có vẻ ngẫm nghĩ về những lời của bố. Cô đứng dậy, vẻ mặt trầm tư, với lấy áo khoác. “Cám ơn bố”.
“Có gì đâu con”. Anh ngả người trên ghế, và lại gác hai chân lên bàn. “Còn
việc gì con muốn bố giải quyết hộ nữa nào?”.
“Không phải là chiều nay. Bố nói với mẹ là con có ghé qua nhé, được không?”.
“Bố sẽ nói”.
Linnette rời đi và Roy sắp thiu thiu ngủ thì cửa mở và Corrie lao vào văn phòng. Roy nhìn vợ và đặt chân xuống thảm lần thứ hai. “Corrie? Có chuyện gì thế em?”.
Nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt khi chị ngồi vào chiếc ghế con gái họ vừa đứng dậy. “Em...”. Chị nuốt nước bọt một cách khó khăn.
“Chuyện gì thế em?”.
“Anh có chịu nghe đâu. Anh không chịu nghĩ về điều em nói, do vậy em đành tự giải quyết”. Người chị tái xanh, đột nhiên anh thấy sợ.
“Em đã làm gì?”, anh cau mày hỏi.
“Em - anh không phải là người duy nhất trong nhà này có thể làm thám tử. Em cũng có những nguồn tin riêng”.
“Corrie? Em đã làm gì?”. Anh hỏi lại.
Cuối cùng chị cũng ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh. “Chúng ta có một đứa con gái, anh Roy. Em đã sinh một đứa con gái”.
Roy đi vòng ra cạnh bàn và đặt bàn tay lên vai chị. Anh cúi người xuống nhìn vào mắt vợ, cảm giác yêu vợ mãnh liệt khiến anh cảm thấy có một lực hút tự nhiên về phía chị. “Anh biết”, anh thì thầm.
“Anh biết hả?”.
“Anh cũng đã tìm ra”.
29
Rachel đã cố nhưng không thể ngừng suy nghĩ về điều cô biết được từ Carol Greendale hôm Giáng sinh. Nate là con trai của một trị gia đầy quyền lực ở khu Bờ Đông. Cô đang sống trong một thế giới đầy mơ mộng nếu cô nuôi hy vọng dù chỉ một chút thôi trong mối quan hệ này. Cô càng cắt đứt quan hệ nhanh càng tốt. Và cô quyết định như vậy, cô gửi cho Nate một bức thư điện tử ngắn gọn nhưng hoàn toàn lịch sự. Kể từ hôm đó cô vẫn chưa bật máy tính lên.
Tối thứ sáu, Bruce đã gọi điện đến cửa hàng cô và gợi ý họ nên gặp nhau. Lúc đầu Rachel từ chối. Cô không có tâm trạng giao du, nhưng khi nghĩ lại, thấy mình cũng chẳng đi đâu ra ngoài nhiều. Bruce vẫn là người bạn tốt.
“Em nghĩ gì thế?”.
“Em không biết”. Anh có vẻ cũng không có nhiều cảm hứng lắm. Trong một nửa các cuộc hẹn hò, Rachel đoán lý do duy nhất anh gọi cho cô là vì anh chẳng biết người phụ nữ nào khác. Nhưng điều đó không đúng sự thật, anh biết rất nhiều phụ nữ. Cô ngờ rằng anh có một nỗi sợ vô lý về việc đàn bà đang cố gắng giăng bẫy để cưới anh. Đó không phải là vấn đề với cô và anh biết mình được an toàn.
“Anh muốn đi xem phim không?”, cô hỏi. “Chúng ta có thể đi mà”.
“Vậy Jolene sẽ đi đâu nhỉ?”. Cô cố gắng nghĩ về thứ gì có thể hấp dẫn cả hai người.
“Đến nhà bạn”.
“Ăn tối nhé?” Rachel gợi ý.
Họ thậm chí còn không nói trọn cả câu nữa. Họ giống như các đôi đã cưới và hòa hợp với nhau đến mức sự giao tiếp của họ chỉ còn ở dạng vắn tắt.
“Được thôi”.
Điều đó với Rachel cũng tốt. “Ở đâu?”.
“Em chọn đi”.
“Taco Shack”.
“Gặp em ở đó hả?”
“Vâng, sáu giờ?”.
“Tuyệt”.
Lúc cô rời cửa hàng và lái xe tới nhà hàng Taco Shack thì Bruce đã đến nơi và chọn lấy một bàn. Nhà hàng Taco Shack là một địa điểm ưa thích cho buổi tối thứ Sáu. Thức ăn khá ngon, đa dạng, và tuyệt nhất là khá rẻ.
“Anh đã gọi món cho em rồi”, anh nói khi cô ngồi xuống bàn.
“Sao anh biết em muốn ăn gì?”.
“Món enchilada pho-mát. Đó là món lần nào em cũng gọi mà”.
“Thật hả?”. Rachel đã không nhận ra điều đó. Thật ra, mỗi lần đến đây cô đọc toàn thực đơn treo trên tường. Rõ ràng là cô dễ đoán hơn cô nghĩ.
Cô gọi một lon Diet Coke(1), Bruce gọi một chai nước - và bữa tối của họ được mang đến sau hai phút. Nếu lần nào cô cũng gọi một món thì Bruce cũng vậy. Người phục vụ không cần chỉ dẫn cũng đặt đĩa pho-mát trước mặt cô và món enchilada gà trước mặt Bruce.
Gần như đồng thời, họ cùng với tay lấy dĩa. “Sau đây anh có muốn xem đĩa DVD không?”, Rachel hỏi trong khi ăn.
“Em có phim gì?”.
Cô kể tên một vài bộ phim được phát đi phát lại tại cửa hàng làm tóc. Các cô gái tại hiệu Sửa móng và làm tóc có một hệ thống đầu đĩa tốt hơn phần lớn các cửa hàng cho thuê băng đĩa, và nếu không trả đĩa đúng hạn thì sẽ có rắc rối lớn. Rachel đã thuê vài chiếc đĩa cho dịp cuối tuần, một vài phim hài và một bộ phim tình cảm, nổi tiếng làm người xem bật khóc.
“Anh chưa xem mấy phim đó”.
Họ quyết định sẽ xem một phim hài rồi yên lặng ăn một lát.
“Em nghe tin gì về người yêu em chưa?”, Bruce hỏi và cầm chai nước lên. “Nếu ý anh muốn nói là Nate thì chưa, em chưa nghe tin gì”.
“Chưa hả?”. Điều này khiến Bruce ngạc nhiên. “Em chia tay rồi”.
Bruce đặt chai nước xuống nhìn cô. “Tin mới à? Có chuyện gì thế?”
“Chẳng có gì”.
“Đừng nói vậy với anh. Em không viết cho anh chàng này một bức thư kiểu John yêu quý mà không có lý do gì. Như thế không giống em chút nào”.
“Em đã gửi thư điện tử cho anh ấy”.
“Thôi được một bức thư điện tử kiểu John yêu quý. Hãy kể cho anh biết là có chuyện gì”. Bruce nói đúng, cô làm việc này không dễ dàng gì. Cô đã nghĩ về chuyện này suốt gần hai tuần và kết luận là sẽ không đi đến đâu. “Nếu anh không phiền thì em không muốn nói về việc đó”.
“Được thôi”.
Rachel hết thấy muốn ăn và cô gẩy gẩy đồ ăn trên đĩa trong khi Bruce chén hết đĩa của mình. Anh đẩy chiếc đĩa không sang bên cạnh.
“Việc này làm em phiền lòng đúng không?”.
Bruce đi thẳng vào vấn đề, theo kinh nghiệm của cô thì đây đúng là một nét điển hình của đàn ông. Vì thấy không thể che giấu cảm xúc của mình nên cô đơn giản là gật đầu.
Họ đi về, anh theo cô về căn nhà cô thuê, đậu xe bên lề đường. Cô mở khoá cửa trước để anh bước vào. Điều đầu tiên cô nhận thấy trong phòng khách tối om là ánh đèn đỏ đang nhấp nháy trên máy trả lời tự động. Thay vì nghe các tin nhắn, cô bật đèn trong nhà lên và kéo trải tấm thảm phòng khách ra và mang tới chiếc DVD họ đã chọn.
Khi anh cho đĩa vào ổ, cô rót cho mỗi người một ly rượu Anh thích rượu vang đỏ, đặc biệt dòng merlot và cô cũng vậy. Rachel ngồi khoanh chân trên ghế sô-pha. Bruce ngồi bên cạnh cô.
Những đoạn phim giới thiệu vừa bắt đầu chạy thì điện thoại reo. Thả chân ra và đặt ly rượu lên bàn cà phê với một tiếng thở dài, cô vội đi ra hành lang nghe máy. Cô không chờ cú điện thoại nào nhưng có khả năng Jolene cố liên lạc với bố nó.
Bruce dùng điều khiển từ xa tua nhanh đoạn phim và nhấn nút tạm dừng. “Xin chào”, cô nói, cảm thấy có chút hụt hơi.
“Rachel, anh Nate đây”. “Nate hả?”.
Mắt Bruce hướng về phía cô và cô quay đi không thể nhìn anh trong khi đang nói chuyện với một người đàn ông khác. Ngay lập tức cô cảm thấy tội lỗi mặc dù tự nhủ rằng chẳng có lý do gì mà cô phải thấy vậy.
“Ơn Chúa em có ở nhà. Anh đã cố gắng gọi cả nửa tiếng rồi. Em đã ở đâu thế? Tệ quá, anh ước gì em mở máy di động”.
“Anh gọi để trách móc em sao?”.
“Không, không. Anh chỉ muốn biết có chuyện gì thôi”. Lời anh có chút tiếng vọng nhẹ.
“Sao em không trả lời thư của anh?”.
“Em đã nói mọi điều cần nói rồi. Em nghĩ chúng ta nên chấm dứt ngay bây giờ”.
“Tốt thôi, thế nào cũng được, nhưng ít nhất em cũng có thể nói cho anh biết tại sao chứ”. Rachel không muốn nói chuyện này bây giờ, nhất là khi Bruce đang lắng nghe từng lời.
“Có ai ở đó hả? Có phải là gã Bruce không?”.
“Không”.
“Anh đã làm gì chăng?”.
“Không”. Cô xoắn sợi dây điện thoại quanh khuỷu tay.
“Anh có phải chơi trò đoán chữ với em không?”.
“Không... em đã biết anh là con trai của nghị sĩ Olsen”. Câu nói của cô có chút ngập ngừng.
“Như thế thì sao chứ?”
“Có!”, Cô hét lên. “Đó là vấn đề lớn”. Anh cần hiểu thông tin đó ảnh hưởng tới cô thế nào. Và nếu không phải là vấn đề thì tại sao anh không tự nói với cô thay vì để cô tự khám phá?
“Điều đó có khiến anh trở thành người khác không?”
“Không”, cô miễn cưỡng thừa nhận.
“Vậy thì anh thấy chẳng có vấn đề gì cả”.
“Em có thấy”, cô đáp. “Anh là con trai của một nghị sĩ còn em làm việc cho một cửa hiệu làm tóc và móng”.
“Điều đó thì liên quan gì chứ?”.
“Nếu anh không biết thì em cũng chẳng thể giải thích được”.
“Anh là Nate Olsen, một sỹ quan Hải quân Hoa Kỳ. Tại sao em không thể chấp nhận riêng điều đó nhỉ?”.
“Bởi vì...”.
“Điều đó chẳng nói gì về anh hết”.
“Tại sao anh nhập ngũ?”, cô hỏi.
Câu hỏi của cô có vẻ khiến anh lơi là.
“Anh phải làm gì đó để chứng minh”.
“Cũng giống như với em đúng không? Anh đang lợi dụng em để làm thế”.
“Không”.
“Em cũng chỉ là thêm một viên đá ném vào bố anh thôi. Em có thể tưởng tượng ông nghĩ gì nếu biết về em”.
“Anh chẳng quan tâm việc ông ấy nghĩ gì”.
“Nhưng em thì có”, cô nói mạnh mẽ.
“Vậy thì em không phải là người phụ nữ như anh nghĩ”.
Cô tựa vào tường. “Không, em nghĩ mình không phải vậy”. Có vẻ anh không còn gì để nói thêm. Cô nghe thấy tiếng chào tạm biệt nhẹ nhàng, sau đó tiếng lách cách. Anh đã gác máy. Điện thoại kêu tít tít bên tai cô, một lúc lâu sau cô mới đặt ống nghe xuống.
Khi cô quay lại, Bruce đang đứng trong hành lang. “Em ổn chứ?”, anh hỏi.
Cô định nói dối, giũ sạch nhưng không thể. “Không, không ổn lắm”, cuối cùng cô lên tiếng.
Anh luồn tay nhẹ nhàng ôm lấy cô và cô tựa đầu vào vai anh.
__________
1. Đồ uống dành cho người ăn kiêng